TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG (3)
Sau đó, Quý Chính Hổ đi đến chỗ Nhiếp Nhiên, lạnh giọng gầm lên, “Nhiếp Nhiên!”
“Có!” Nhiếp Nhiên dừng động tác lắp đạn lại, dán chặt hai tay bên người, lớn tiếng trả lời.
Quý Chính Hổ chỉ dấu đạn trên bia, khiển trách: “Cô bắn cái gì thế hả! Còn không luyện tập tử tế thì đi chạy phạt cho tôi!”
Mấy người lớp 6 ở xung quanh nghe thấy Quý Chính Hổ trách mắng đều yên lặng lau mồ hôi lạnh thay Nhiếp Nhiên.
Ai ngờ Nhiếp Nhiên lại rất bình tĩnh trả lời: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, lần trước huấn luyện đánh đối kháng tay tôi bị thương, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục nên mới thất thường như vậy!”
Mở mắt chém gió chính là thế này đây.
An Viễn Đạo nhìn thấy dáng vẻ nghẹn họng của Quý Chính Hổ thì không nhịn cười bật cười, “Ha ha ha ha... anh xem con bé này đi, đúng là có bản lĩnh làm tức chết người không đền mạng, đúng là vui quá mà!”
Trần Quân liếc anh ta, “Sau này nếu như em ấy vào lớp 1 cũng sẽ làm anh tức như vậy, anh vui cái nỗi gì?”
Nụ cười của An Viễn Đạo lập tức cứng lại.
“Cho nên vẫn nên để em ấy làm tôi tức đi, tôi rộng lượng, không sao.”
“Anh mơ đi!”
Hai sĩ quan huấn luyện vì Nhiếp Nhiên mà không ngừng tranh giành, còn Nhiếp Nhiên bị Quý Chính Hổ khiển trách xong đứng ở trước đài bắn, lại lắp năm viên đạn vào trong nòng súng.
“Chị Nhiên, chị ngầu thật!” Hà Giai Ngọc sùng bái nhìn Nhiếp Nhiên. Bạn đang �
Nhiếp Nhiên lắp đạn xong, lại đẩy băng đạn vào bên trong súng rồi mới lên tiếng: “Thành tích của tôi vừa vặn đạt tiêu chuẩn, ngầu cái gì?”
“Chính là đạt tiêu chuẩn mới làm người ta tức đấy.” Lý Kiêu cũng lắp đạn xong, dùng ánh mắt ra hiệu: “Bây giờ cậu nên nhìn mặt Thiên Dạ đi.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, toét miệng cười, “Bỏ đi, nếu quá đáng sợ thì buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng.”
“Phụt...” Hà Giai Ngọc bật cười rồi ôm tâm trạng như vậy vui vẻ đến trước đài bắn của mình bắt đầu huấn luyện.
Nhiếp Nhiên nhân lúc Quý Chính Hổ không chú ý, thấp giọng hỏi Lý Kiêu: “Mà này, rốt cuộc lúc nào thì cậu trả thù thay tôi thế? Tôi đợi lâu lắm rồi.”
Lý Kiêu bắn liên tiếp năm phát đạn xong mới dửng dưng nói: “Cậu giành hết thế thượng phong như vậy là tôi đã không dám báo thù cho cậu nữa rồi.”
Nhiếp Nhiên cau mày, khó chịu nói: “Này! Lý Kiêu, cậu đừng có nói với tôi là cậu nuốt lời đấy nhé?”
“Lần trước cậu chỉ khiêu khích một chút mà tôi đã bị cô ta đạp cho hộc máu, bây giờ cậu làm cô ta mất mặt ngay trước mặt mọi người, tôi sợ sau này thanh minh hằng năm cậu lại đứng trước mộ nhìn tôi.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Thôi đi, lần này cậu không đánh cô ta nằm bò không dậy nổi thì tôi sẽ cùng họ với cậu.”
“Lý Nhiên? Thật khó nghe.”
“Này!”
Hai người hòa thuận nói chuyện mấy câu rồi lại tập trung vào huấn luyện bắn, hoàn toàn ném Thiên Dạ ra khỏi đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 1102
Chương 1102