ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (8)
“Điều tới rồi, nhưng... nhưng máu này quá lạnh, vẫn chưa rã đông.”
“Lấy túi máu qua đây, truyền nước cho cô ấy trước.” Anh ta dặn dò mấy y tá và bác sĩ bên cạnh.
“Được.”
Đám bác sĩ bên trong phòng phẫu thuật lại luống ca luống cuống.
...
Nhiếp Nhiên cảm thấy giống như đang đi ở trong bóng tối, không biết ngày tháng, không biết phương hướng, chỉ đi từng bước không có mục tiêu về phía trước. Cô thấy mình rất mệt, toàn thân từ trên xuống dưới mệt mỏi đến nỗi không muốn nhúc nhích, trong lòng có một giọng nói đang nói với cho mình, dừng lại đi, dừng lại đi....
Đúng lúc cô muốn dừng lại thì bất chợt từ xa một giọng nói mơ hồ truyền đến.
“Mọi người nói lúc nào chị Nhiên sẽ tỉnh thế? Đã lâu như vậy rồi.”
“Không phải bác sĩ nói Tiểu Nhiên Tử truyền máu quá nhiều nên cơ thể yếu ớt sao, cô kiên nhẫn đi.”
“Lúc đưa ra sắc mặt còn kém hơn Cổ Lâm, tôi có thể nhịn được sao!”
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, để Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi đi.”
Mấy giọng nói quen thuộc kia càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng. Cho đến khi nghe thấy tên Cổ Lâm thì trái tim cô run lên, cô đột nhiên mở mắt ra.
Trong phòng mờ tối khiến cô nhất thời không biết mình đang ở đâu, cô cố gắng muốn bò dậy khỏi giường, nhưng cơ thể yếu ớt khiến tay chân cô không có một chút sức lực nào.
Cô ngã xuống giường, phát ra tiếng động làm kinh động người chờ đợi ở bên ngoài.
Hà Giai Ngọc lập tức chạy vào, vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên mở mắt nhìn về phía mình, cô hô to: “Tỉnh rồi tỉnh rồi, chị Nhiên tỉnh rồi!”
Sau đó Nghiêm Hoài Vũ cũng xông vào, anh ta trách cứ: “Tiểu Nhiên Tử, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô có biết lúc cô nằm đó được đẩy ra ngoài đã dọa chết tôi không hả! Đâu có ai liều mạng như cô, truyền một lúc 1500cc máu!”
“Tôi đi gọi y tá.” Kiều Duy hấp tấp chạy đi.
Chỉ một lát sau, Kiều Duy đã dẫn một bác sĩ và y tá đi vào phòng bệnh.
“Tỉnh rồi à?” Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nhìn về phía cửa.
Hóa ra là bác sĩ Tống.
Cô gật đầu, ừm một tiếng.
Bác sĩ Tống mặc áo blouse màu trắng đi vào, dùng đèn pin soi mắt cô. Nhiếp Nhiên nhân lúc anh ta cúi người xuống không để ý nhìn bảng tên trên áo anh ta, Tống Nhất Thành.
Tống Nhất Thành kiểm tra xong xuôi rồi hỏi: “Còn cảm thấy choáng váng không?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi vẫn ổn, không có vấn đề gì quá lớn.”
“Không có vấn đề gì quá lớn? Cô có biết chỉ chậm một chút nữa là cô sẽ mất mạng không?”
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho cô cười nói: “Đúng vậy, tình hình của cô lúc đó thật sự là rất nguy hiểm, mất máu quá nhiều dẫn đến tình trạng sốc, máu vừa điều đến còn chưa rã đông, bác sĩ Tống dưới tình thế cấp bách phải dùng nhiệt độ cơ thể để làm tan.”
Tống Nhất Thành không ngăn cản y tá nói, bởi vì anh ta rất muốn biết khi cô gái này nghe thấy những việc anh ta làm vì cô thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Chắc là sẽ rất cảm động, rất cảm động đúng không?
Tống Nhất Thành vô cùng mong đợi phản ứng của cô, nhưng đáng tiếc, Nhiếp Nhiên chỉ hờ hững nhếch môi, nói: “Chỉ cần anh có thể cứu sống cô ấy, mạng của tôi mất cũng được.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 1200
Chương 1200