ANH TỚI RỒI (1)
Bóng đêm dày đặc, căn phòng bên trong khách sạn không bật đèn, vừa tối vừa yên lặng.
Tất cả những đồ đạc trong phòng đều biến thành những đường viền màu đen.
Nhiếp Nhiên lẳng lặng nằm ở trên giường, ngực khẽ phập phồng theo hơi thở dài mà có quy luật.
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên trong giấc mộng bỗng nhiên cảm thấy hình như bên trong phòng có thêm một hơi thở không thuộc về mình.
Cô lập tức mở mắt ra rồi vung nắm đấm.
Lúc nắm đấm sắp vung đến mặt người kia, cô lại nghe thấy một giọng nói trầm ổn mà quen thuộc vang lên bên tai, “Là tôi.”
Tay Nhiếp Nhiên hơi khựng lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, trong bóng tối chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đường nét khái quát, nhưng giọng nói kia thì cô sẽ không nhận nhầm.
Hoắc Hoành!
Anh tới rồi!
Anh từ thành phố A tới đây rồi!
Nhiếp Nhiên hạ tay xuống, lạnh lùng hỏi: “Anh đến làm gì?”
Vừa rồi dùng sức làm cô cảm thấy đầu óc choáng váng, lại ngã xuống giường. Quả nhiên cơ thể yếu ớt thì ngay cả tính cảnh giác cũng thấp xuống. Người ta đến đầu giường rồi mới phát hiện ra có vấn đề.
Hoắc Hoành đứng ở cạnh giường, trong giọng nói lại lộ ra chút lạnh lùng, “Em nói xem?”
Ban ngày anh nhận được điện thoại của Lý Tông Dũng, anh đang ăn cơm với Hoắc Khải Lãng, Hoắc Chử cùng một đám chú bác, hơn nữa còn nói về việc hợp tác vũ khí đạn dược sáu tháng cuối năm.
Đó là vụ hợp tác Hoắc Chử tìm tới, Hoắc Khải Lãng ngầm thừa nhận có nghĩa là Hoắc Chử không chỉ nắm toàn bộ Hoắc Thị trong tay mà thậm chí dần dần bắt đầu muốn nhúng tay vào việc làm ăn ngầm của nhà họ Hoắc.
Đám chú bác kia vừa thấy tình thế thay đổi, lại thấy vẻ mặt Hoắc Hoành hờ hững như vậy, cảm thấy ông Hoắc cũng lên tiếng rồi nên có lẽ Hoắc Hoành sẽ ngã xuống thật.
Vì vậy tất cả đều vô cùng niềm nở với Hoắc Chử, bọn họ biết điều này đại diện cho việc thế cục một sáng một tối của nhà họ Hoắc đã bị phá vỡ.
Nhà họ Hoắc sắp thay đổi lớn rồi.
Ngay trong bầu không khí quỷ dị khó lường này, Hoắc Hoành nhận được cuộc điện thoại của Lý Tông Dũng, ông chỉ nói: “Cô ấy xảy ra chuyện”.
Cô xảy ra chuyện rồi?
Xảy ra chuyện gì?
Cô không sao chứ?
Cô có bị thương không?
Bị thương có nghiêm trọng không?
Anh rất muốn hỏi những vấn đề này, nhưng vấn đề là tình thế bây giờ không cho phép anh hỏi ra tiếng, chỉ hờ hững ừm một tiếng, sau đó giả vờ bình tĩnh cúp điện thoại, lại quay về chỗ tiếp tục nói chuyện với đám chú bác kia.
Cả buổi gặp gỡ anh vẫn ung dung thản nhiên, thỉnh thoảng phát biểu mấy câu quan điểm, nhưng sự thật là trong lòng anh đang gấp đến nỗi chỉ muốn mọc cánh bay qua đó.
Nhưng anh biết, anh không thể.
Chỉ cần anh có bất cứ hành động gì hoặc là biểu lộ ra vẻ mặt khác, đám lão già gió chiều nào xoay chiều ấy này nhất định sẽ nghi ngờ có phải sau cuộc điện thoại vừa rồi của anh có mục đích khác không. Đến lúc đó sẽ kéo theo hàng loạt hệ lụy khiến Hoắc Khải Lãng chú ý. Cho nên anh chỉ có thể nhịn.
Trong lúc anh đang vắt óc suy nghĩ dùng cái cớ gì tốt nhất có thể an toàn rời khỏi thành phố A mà không khiến Hoắc Khải Lãng chú ý thì không ngờ Hoắc Chử lại nói hắn có một vụ làm ăn ở thành phố Z, nhưng công ty Hoắc Thị có một vụ hợp tác cần hắn đi ra nước ngoài ngay trong đêm, không phân thân ra được, cho nên muốn tìm người giúp đỡ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 1210
Chương 1210