ĐÂY LÀ HIỂU LẦM HAY LÀ ÂM MƯU (2)
Triệu Lực nằm dưới đất vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc đó nhất thời ngóc đầu lên, giống như thấy được phao cứu mạng vậy, yếu ớt gọi: “Cát gia! Cát gia, cứu mạng!”
Cát Nghĩa vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy thuộc hạ của mình là Triệu Lực và Nhiếp Nhiên đều nằm dưới đất.
Vết thương của Triệu Lực có vẻ không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt, còn Nhiếp Nhiên thì ôm gáy, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay cô.
Thấy thuộc hạ của mình bị như vậy, ông ta bỗng nhiên chau mày lại, nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, một chút hiểu lầm thôi mà, đâu nhất thiết phải động súng ống chứ!”
Giọng Hoắc Hoành lạnh băng, dáng vẻ ôn hòa nhanh nhẹn đã mất đi một nửa, “Một chút hiểu lầm? Vậy được, tôi muốn nghe xem, rốt cuộc thùng hàng giả cao cấp này đối với Cát gia mà nói là hiểu lầm như thế nào.”
Nói rồi, anh liền bỏ khẩu súng trong tay xuống.
Cát Nghĩa thấy anh bỏ súng xuống thì vội vàng giải thích: “Tôi cũng tới vì lô hàng giả cao cấp này đây, chỗ hàng này không phải muốn bán cho cậu đâu, nhầm rồi, bị nhầm thôi!”
Hoắc Hoành nhướng mày, “Không bán cho tôi, vậy định bán cho ai?”
“Là một người mua khác, mấy thứ này tuy là hàng giả cao cấp nhưng lực bắn không kém chút nào, vào chợ đen cũng có thể bán được một món tiền. Lúc trước vì nhất thời không có chỗ để nên mới để ở đây. Vừa nãy tôi vừa nghĩ tới vấn đề này nên mới vội vàng tới đây, sợ lại xảy ra hiểu lầm, nhưng không ngờ vẫn tới muộn một bước.”
Với chuyện này, Hoắc Hoành chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, rõ ràng là không tin lời ông ta nói.
Loại giao dịch này, chỉ xảy ra một chút hiểu lầm thôi là phải đền mạng.
Cát Nghĩa đã lăn lộn trong nghề nhiều năm, sao có thể phạm lỗi sơ đẳng như vậy được?
Nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ hỏi: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy hàng của tôi đâu?”
“Ở bên này.” Cát Nghĩa vội vàng chỉ vào một loạt thùng gỗ phía sau mình, “Tất cả hàng của Đường Lôi Hổ và Phú Hải đều ở đây.”
Hoắc Hoành không tiếp tục nhiều lời với ông ta nữa, chỉ dặn dò hai thuộc hạ phía sau mình, “Kiểm tra hàng.”
“Dạ…”
Hai tên thuộc hạ chọn ra một thùng trong đống thùng gỗ, sau đó dùng cây nạy nắp mở thùng gỗ ra, lấy ra hai cây súng đưa cho Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành nhận lấy khẩu súng, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Chắc chắn đây là hàng cho tôi chứ?”
Cát Nghĩa gật gật đầu, “Chắc chắn!”
“Sẽ không có hiểu lầm nữa chứ?” Hoắc Hoành ngẩng đầu, xác nhận lại lần nữa.
Cát Nghĩa tưởng là anh thận trọng nên vội vàng bảo đảm: “Không đâu, lần này chắc chắn không có hiểu lầm nữa.”
Hoắc Hoành nghe xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, giơ súng trong tay lên ngắm chuẩn Cát Nghĩa.
Cát Nghĩa vừa thấy khẩu súng đó ngắm vào mình thì thầm kinh ngạc, không kìm được hỏi: “Hoắc tổng, anh có ý gì?”
“Ý gì ư?” Hoắc Hoành tiện tay ném khẩu súng đó xuống dưới chân Cát Nghĩa, “Tôi cũng muốn hỏi Cát gia có ý gì, hết lần này tới lần khác dùng hàng giả cao cấp để trêu đùa tôi, là thấy tôi dễ lừa sao?”
Cái gì? Vẫn là hàng giả cao cấp? Cát Nghĩa cúi người nhặt cây súng dưới chân lên xem kĩ một lượt, phát hiện quả đúng là hàng giả cao cấp.
Ông ta sợ hãi nhìn khẩu súng trên tay, sau đó lục từng khẩu súng trong thùng hàng kia ra kiểm tra lại một lượt, thậm chí còn đích thân mở nắp hết một lượt đống thùng gỗ còn lại.
Nhưng mỗi lần kiểm tra một khẩu súng, sự hoang mang trong lòng ông ta lại nhiều thêm một phần.
Hàng giả cao cấp… vẫn là hàng giả cao cấp… tất cả đều là hàng giả cao cấp…
Đám súng bị ông ta lục tung vứt loạn xạ dưới đất.
Cát Nghĩa nhìn đống hàng giả kia không tin nổi, cả người như trống rỗng.
“Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Rõ ràng tôi nhớ tôi không động vào hàng ở đây mà.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 1328
Chương 1328