VỢ CHỒNG SON NGỌT NGÀO (3)
“Nếu tôi tính không sai thì chắc là biết.” Nhiếp Nhiên cười gật đầu.
“Vậy cô muốn bao nhiêu?”
“70% của chỗ hàng này, thế nào?”
Lần này Hoắc Hoành cũng bị cái giá cô đưa ra làm giật mình.
“Vậy cô cần gì phải chia với tôi, cô tự ăn hết không phải được rồi sao?” Hoắc Hoành cười khẽ, giọng nói đã khôi phục dáng vẻ người làm ăn.
“Tôi không có đường dây tiêu thụ hàng, chỗ hàng này cho dù tôi có ôm hết thì cũng không thể biến thành tiền, hơn nữa làm không tốt sẽ bị cảnh sát để mắt tới. Tôi chỉ cần tiền, không cần hàng.”
Hoắc Hoành cong môi lên, chỉ cần tiền không cần hàng…
Câu này đúng là của một người vì tiền mà có thể bán đứng bất cứ ai.
Chẳng trách ban đầu mình cũng bị cô lừa.
Cuối cùng Hoắc Hoành từ chối: “70% quá nhiều, tôi cũng không kiếm được bao nhiêu.”
Vốn dĩ Nhiếp Nhiên cho là anh sẽ thoải mái đồng ý bởi vì dù sao đây cũng là hàng giả.
Nhưng ai biết người này nghiện diễn như vậy, cô bất đắc dĩ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hạ yêu cầu xuống: “60%.”
Hoắc Hoành cười, tiếp tục lắc đầu, “50%, có điều tôi sẽ tặng cô vé máy bay bình an rời khỏi thành phố Z, thế nào? Bây giờ cảnh sát đang tìm cô khắp nơi, không có tôi giúp, cô sẽ không thể nào thuận lợi rời khỏi thành phố Z đâu.”
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, hóa ra anh muốn tìm một cái cớ có thể đưa mình rời đi an toàn.
“Hoắc tổng không hổ là người làm ăn, thật là một đòn mất mạng, khiến tôi không thể phản bác được.”
“Vậy nghĩa là cô đồng ý rồi?”
Nhiếp Nhiên nghiến răng cười lạnh nói: “Tôi còn có lý do để không đồng ý à?” Nguồn:
Dáng vẻ của cô khiến chú Trần ngồi ở phía trước bớt giận trong lòng. Suy cho cùng vẫn là Nhị thiếu có cách, mới nói mấy câu đã trấn áp được cô gái này.
Nếu đã nhất trí rồi thì Hoắc Hoành cũng không nói thêm gì nữa, lập tức hỏi: “Đồ ở đâu?”
“Chắc là ở trong đường hầm của sơn trang kia.” Nhiếp Nhiên sảng khoái trả lời.
Cô luôn cảm thấy sơn trang đó có vấn đề, hình như mỗi lần gặp phải chuyện quan trọng, Cát Nghĩa đều ở đó. Và đường hầm lớn như vậy không thể chỉ dùng để chạy thoát thân được. Hơn nữa khi đi trên đường, cô nhạy bén nghe được hình như bên trong còn có gió lùa, âm thanh vô cùng nhỏ, chắc là một cái cửa ra vô cùng bí ẩn.
“Chú Trần, lập tức dẫn người đi lấy hàng.” Hoắc Hoành hạ lệnh.
Chú Trần cau mày, “Bây giờ? Nhưng bây giờ cảnh sát đang ở đó.”
Hoắc Hoành nhìn sắc trời ngoài cửa xe, “Chắc là bọn họ đã vội vàng về thẩm vấn rồi, bây giờ chính là thời cơ tốt.”
Chú Trần gật đầu nói: “Được.”
Xe nhanh chóng đỗ lại bên đường, chú Trần xuống xe.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 1373
Chương 1373