ĐÃ SỚM CÓ DỰ TÍNH - ẤM ÁP (2)
Cô cảm thấy cứ gặp Hoắc Hoành là chỉ số thông minh của mình lại không đủ dùng. Vì thấy tình cảnh của anh đã quá khó khăn nên cô không muốn ngáng chân anh, muốn dùng một phần lực sức của mình để xoa dịu cho anh. Nhưng kết quả luôn là cho dù chuyện có tệ hại thế nào, có lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch ban đầu của anh thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bình ổn lại, tất cả đều ở trong lòng bàn tay anh.
Đúng là một người xảo trá.
Mặc dù Nhiếp Nhiên không thoải mái trong lòng nhưng vẫn không thể không bội phục bản lĩnh của anh.
Hoắc Hoành thấy hình như cô không vui nên lập tức giải thích: “Em giúp tôi lấy thêm được một lô vũ khí đạn dược, sao lại là dư thừa? Có điều, nếu như dùng tính mạng của em để đổi lấy lô hàng đó, vậy thì tôi không cần.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt nghiêm túc và chân thành của anh.
Trong lòng cô hơi xao động, có cảm giác lạ đang chảy qua.
Rất kỳ quái, rất khó thích ứng, nhưng… không có sự kháng cự.
Nhất thời hai người đều không nói gì, bầu không khí có vẻ hơi khác lạ.
Lúc này bà chủ bê hai bát cháo và một lồng bánh bao nhỏ đi ra, cười nói: “Để hai người đợi lâu rồi, cháo vừa mới nấu xong, còn có bánh bao và hai quả trứng luộc nữa.”
Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Tôi nấu cơm không ngon, nhưng cũng không tệ lắm.”
Hoắc Hoành khẽ cười, vẻ mặt rõ ràng ôm thái độ chần chừ với cái gọi là cũng không tệ lắm của cô.
Khi đó vẫn còn ở thành phố A, anh đã may mắn được ăn đồ cô nấu.
Nói khó ăn thì cũng không đến nỗi, nhưng tuyệt đối không gọi được là “ngon miệng”.
Nhiếp Nhiên thấy anh kiêng dè thì biết ngay anh không tin mình, vì thế nói với bà chủ đứng ở bên cạnh bàn: “Bà chủ, chỗ bà có gia vị không? Có thể để tôi pha đồ chấm không?”
Bà chủ cười gật đầu, “Dĩ nhiên có thể rồi.”
Nhiếp Nhiên hất cằm với anh: “Ngồi ở đây đợi đi.”
Hoắc Hoành dịu dàng nói: “Được, tôi đợi em quay lại.”
Khoảng hai ba phút sau, Nhiếp Nhiên bê một cái đĩa nhỏ ra, bên trong là gia vị chấm cô pha. Cô đặt cái đĩa nhỏ kia lên bàn. Cô bóc trứng, tách làm đôi rồi chấm gia vị đưa tới trước mặt anh, nói: “Nếm thử xem.”
Hoắc Hoành nhìn quả trứng gà nhỏ đã chia ra làm đôi ở cạnh tay mình, anh hỏi: “Em thích ăn trứng gà à?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu nói: “Không phải, có điều tôi không thế nấu cơm, khoảng thời gian đó trừ mua đồ ăn sẵn ra thì toàn ăn trứng luộc, ăn mãi cũng chán nên dùng thêm gia vị, vô tình phát hiện ăn như vậy mùi vị không tệ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 1376
Chương 1376