Vậy thì nguy to!
Nhưng nếu như họ đánh nhau, tại sao không có ai nói với ông ta?
Xong rồi xong rồi, hai vị tổ tông này đều là bảo bối trong lòng Hoắc tổng, đắc tội với ai cũng không được.
Bây giờ lại có một người bị thương trên địa bàn của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ bị liên lụy!
Đến lúc đó nếu như Hoắc tổng biết...
Trời ơi!
Ông ta không dám tưởng tượng tiếp theo mình sẽ như thế nào nữa!
Lúc này trong lòng Triệu Tề rất sốt ruột bất an, ông ta ra sức gật đầu, “Được được được, tôi sẽ đi ngay, đi ngay.”
Dứt lời, ông ta vội vàng ba chân bốn cẳng phi về phòng làm việc, gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của mình, bảo bác sĩ đến đây nhanh nhất có thể.
Bác sĩ kia vốn còn hai ba bệnh nhân, vừa nghe thấy Triệu Tề giục giã như vậy tưởng có tình huống nghiêm trọng, vội vội vàng vàng hẹn bệnh nhân hôm khác đến khám còn mình thì xách hòm thuốc lái xe đến công ty vệ sĩ ở ngoại ô.
Vừa đến nơi, bác sĩ đã thấy Triệu Tề đang chờ mình ở cổng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Bác sĩ vội hỏi.
“Cuối cùng anh cũng đến rồi, mau đi theo tôi!” Triệu Tề vừa nhìn thấy bác sĩ thì giống như thấy cọng rơm cứu mạng, kéo ông ta vào trong công ty, “Chuyện lớn, chuyện cực kì lớn, anh mau đi theo tôi!”
“Chuyện lớn gì?” Bác sĩ kia cũng bị thái độ của Triệu Tề làm cho cuống lên.
Triệu Tề trả lời rất nghiêm túc: “Cứu người!”
Bác sĩ bị ông ta làm nghẹn họng.
Chẳng lẽ là cứu heo hay sao!
Triệu Tề bảo bác sĩ đến phòng làm việc ngồi đợi, còn mình thì hớt hải đi tìm Cửu Miêu.
Lúc đến phòng huấn luyện, ông ta thấy những thấy người khác đã giải tán hết, chỉ có Cửu Miêu là vẫn đang chăm chú luyện bắn.
Triệu Tề gọi rát cả họng mà Cửu Miêu cũng không hồi đáp. Không còn cách nào khác, ông ta đành phải tiến lên, vỗ vai cô ta.
Cửu Miêu đang tập trung huấn luyện, quay phắt đầu lại.
Triệu Tề bị ánh mắt lạnh lùng của cô ta hù dọa, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, “Cô... cô Cửu, tôi đã mời bác sĩ cho cô rồi, cô xem đến ký túc xá chữa hay là đến phòng làm việc của tôi?”
Cửu Miêu tháo cái chụp tai xuống, đeo trên cổ, cau mày nói: “Tôi không nói là tôi cần bác sĩ.”
Triệu Tề lo lắng bất an, miễn cưỡng cười một tiếng, “Chuyện này, là cô Diệp nói tìm bác sĩ cho cô.”
“Diệp Nhiễm?”
Cửu Miêu nghe xong, đột nhiên dừng động tác thay băng đạn lại, lông mày cau chặt, khiến Triệu Tề sợ hú hồn, “Đúng... đúng vậy...”
Cửu Miêu im lặng một lát rồi nhìn cánh tay của mình.
Chẳng lẽ cô ta biết rồi?
Ngày đó mình chỉ cản một chút, chắc sẽ không thể bị phát hiện chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô ta vẫn đồng ý, để súng xuống đi theo Triệu Tề lên phòng làm việc.
Bác sĩ kia đợi trong phòng làm việc từ lâu, ông ta ở đã suy nghĩ rất nhiều chuyện người mình sắp phải cứu bị làm sao.
Một loạt khả năng như ngất, sùi bọt mép, co giật....
Nhưng khi ông ta thấy một cô gái cùng Triệu Tề bình tĩnh đi vào, ông ta há hốc mồm.
“Người đâu?”
Triệu Tề chỉ Cửu Miêu sau lưng, “Chính là cô ấy.”
“Cô ấy... bị bệnh chỗ nào?” Bác sĩ quan sát Cửu Miêu từ đầu đến chân, nhìn thế nào cũng không giống một bệnh nhân sắp chết hoặc là cần cấp cứu.
Triệu Tề bị ông ta hỏi như vậy, cũng quay lại nhìn về phía Cửu Miêu.
Lúc đó ông ta chỉ mải tìm bác sĩ cho cô ta, căn bản không hỏi rõ cô ta bị thương ở đâu.
“Vết thương trên tay tôi bị rách.” Cửu Miêu chủ động xắn tay áo lên, trên cánh tay cô ta quấn mấy tầng băng gạc màu trắng, phía trên đã bị máu tươi thấm ra.
Vị bác sĩ kia nhìn vết thương của Cửu Miêu không có gì nghiêm trọng, lại thấy Triệu Tề lo đến mức mặt tái mét thì trong lòng vô cùng thắc mắc.
Tuy nhiên, ông ta vẫn làm tròn trách nhiệm của người thầy thuốc. Sau khi bôi thuốc và băng bó lại cho Cửu Miêu xong, bác sĩ còn cẩn thận dặn dò cô ta cố gắng không chạm vào nước, cũng không được cầm vật nặng. Còn phải nghỉ ngơi nhiều, đề phòng vết thương bị rách ra lần thứ hai.
Triệu Tề nhớ kĩ lời bác sĩ dặn trong lòng, sau đó tiễn vị bác sĩ kia về.
Khi quay lại, ông ta thấy Cửu Miêu vẫn đứng ở trong phòng làm việc của mình.
Lúc này, cô ta đã thả tay áo xuống, cúi đầu nói: “Cảm ơn Triệu tổng.”
Triệu Tề xua tay lia lịa, “Không không không, tôi không dám gánh đâu, cô muốn cảm ơn thì cảm ơn cô Diệp đi, là cô Diệp bảo tôi mời bác sĩ đến. Thật ra con người cô Diệp rất tốt, bởi vì là vệ sĩ thân cận cho nên tương đối cẩn thận mà thôi.”
Triệu Tề dè dặt quan sát biểu cảm trên gương mặt Cửu Miêu, thấy cô ta không có phản ứng gì, nhất thời không hiểu rõ, cũng không nói tiếp nữa.
Một lúc sau, Cửu Miêu mới hỏi: “Cô ấy đâu?”
Triệu Tề ngẩn ra một lúc, mãi mới hoàn hồn lại, trả lời: “À, cô ấy ra ngoài đi dạo rồi.”
Cửu Miêu nhìn đồng hồ, vào giờ này theo lý mà nói thì Nhiếp Nhiên nên ở sân huấn luyện mới đúng, sao đang yên đang lành lại chạy ra ngoài?
Cửu Miêu gật đầu, “Tôi biết rồi, cảm ơn ông.”
Sau đó cô ta đi ra khỏi phòng làm việc, rời khỏi công ty.
Xem ra là đi tìm Nhiếp Nhiên rồi.
Triệu Tề đứng ở cửa sổ âm thầm suy nghĩ.
Chỉ là không biết hai người này gặp nhau liệu có đánh nhau nữa không.
Chương 1496.2TRANH CHẤP Ở KHU PHỐ NÁO NHIỆT - RA TAY GIÚP ĐỠ
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết Cửu Miêu đang tìm mình, vẫn tiếp tục đi lang thang ở trên phố.
Qua hai ngày nữa là cô phải trở về nhà họ Hoắc rồi, đến lúc đó sẽ không thể ra vào tự do thế này nữa, cô phải tranh thủ đi dạo một lát.
Phố xá lúc chiều hôm, người qua người lại nườm nượp.
Hàng quán hai bên đường không ngớt tiếng rao, mùi thơm của đồ ăn bay ra khắp nơi, trong đêm giá rét này mang theo sự ấm áp.
Nhiếp Nhiên tìm một sạp hàng bán khoai lang nướng, mua một củ khoai vừa nướng xong, vừa đi vừa ăn, nhìn cô rất nhàn nhã.
Không biết đã đi dạo bao lâu, cũng không biết đi dạo tới nơi nào, ở trong đám người ồn ào náo động đột nhiên vang lên một giọng nói khó chịu.
“Ôi chao! Bánh bao của tôi! Thằng nhóc này, xô nát gian hàng của tao còn muốn chạy à?” Tiếng nói tức giận của một người đàn ông trung niên vang lên trong đám người.
Sau đó giọng một cậu bé cũng vang lên, “Ông buông tôi ra! Ông mau buông tôi ra!”
“Buông mày ra? Buông mày ra thì ai đền bánh bao cho tao!”
Tiếng cãi nhau càng ngày càng lớn, khiến người xung quanh nhao nhao quanh đó. Nhiếp Nhiên ở trong đám người nên cũng bị ép theo bọn họ dịch qua hướng kia.
Cô vốn định đợi đám người này không di chuyển nữa thì sẽ tìm khe hở rời đi thì lại nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc vang lên, “Ông buông tôi ra, ông còn dám đụng vào tôi, cẩn thận tôi gọi người tới!”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn qua khe hở giữa trùng trùng điệp điệp bóng người.
Quả nhiên là Nhiếp Dập!
Có điều...
Không phải vị thiếu gia này đang ở trường quân đội cho trẻ em sao?
Tại sao lại ở đây?
Lúc này Nhiếp Nhiên mới nhớ ra trường quân đội cho trẻ em ở ngoại ô, cách công ty vệ sĩ không quá xa.
Có thể nó gặp ở chỗ này cũng không phải là kỳ lạ lắm.
Nhưng giờ này chắc trường quân đội đã đóng cửa rồi chứ!
Sao thằng nhóc này lại ra ngoài được?
Nhiếp Nhiên lại nhìn bên cạnh nó, không có Diệp Trân, cũng không có bạn nhỏ nào đồng trang lứa với nó.
Cơ bản có thể phán đoán nó lén chạy ra ngoài một mình.
Cũng thông minh đấy nhỉ?
Nhiếp Nhiên lặng lẽ nhìn Nhiếp Dập ương bướng, năm lần bảy lượt muốn chạy, đều bị ông chú trung niên đó túm gáy, kéo nó lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia bị cổ áo siết cho đỏ bừng, nhưng nó vẫn không từ bỏ.
“Gọi người? Mày gọi đi, bây giờ mày gọi ngay cho tao!”
Nguồn:
“Ông buông tôi ra, ông mau buông tôi ra! Tôi nói cho ông biết, ba tôi là người rất lợi hại, ông dám động đến tôi, tôi sẽ bảo ông ấy bỏ tù ông!”
Ý của nó vốn là muốn dọa người kia, nhưng người kia không chỉ không bị dọa mà còn hừ lạnh nói: “Bỏ tù tao? Nào nào nào, tao muốn xem xem là nhân vật nào ghê gớm có thể tùy tiện bắt người như vậy đấy!”
Nói rồi ông ta oai phong nhấc nó lên, dùng sức lắc hai cái.
Từ trước đến giờ Nhiếp Dập ở nhà luôn tác oai tác quái, chỉ có nó bắt nạt người khác, làm gì có chuyện người khác bắt nạt nó. Đây là lần đầu tiên nó lén chuồn ra ngoài, còn bị người tabắt như vậy, thật ra trong lòng rất hoảng loạn, “Tôi... tôi... ông buông tay ra, ông mau buông tay ra!”
“Không phải mày bảo ba mày đến sao, mày mau gọi đi! Thằng ranh này! Phá hỏng quầy hàng của tao như vậy, còn dám nói bỏ tù tao, có tin bây giờ tao tống mày vào tù không!”
Nhiếp Dập không ngừng đẩy ông ta ra, ầm ĩ để tăng thêm can đảm cho mình, “Cái gì mà phá hỏng quầy hàng của ông, tôi chỉ không cẩn thận va vào mà thôi! Huống hồ cũng không xô nát, chỉ va phải một góc thôi!”
Chương 1496.3TRANH CHẤP Ở KHU PHỐ NÁO NHIỆT - RA TAY GIÚP ĐỠ
Người đàn ông trung niên kia kéo nó qua, tức giận hỏi: “Va phải một góc? Mày tự nhìn đi, đó là một góc à? Bánh bao tao vừa làm xong bị mày xô cho rơi hết xuống đất, mày bảo tao còn bán thế nào nữa?”
“Tôi... tôi không cẩn thận...”
“Mày không cẩn thận? Mày tưởng một câu không cẩn thận là xong à? Vậy thiệt hại của tao thì ai đền!”
“Tôi...”
Trên thực tế không phải là nó muốn va vào mấy cái lồng hấp kia, mà là bị người khác chèn ép mới gây ra nông nỗi này.
Thật ra nó cũng đang rất đau!
Ông chú trung niên đó thấy giọng nó yếu đi thì càng hùng hổ hơn: “Đi! Dẫn tao đi tìm người ba lợi hại của mày. Nếu ông ta thật sự lợi hại như vậy, cho dù đền một hai cái lồng bánh bao cũng không phải là vấn đề.”
Cổ áo Nhiếp Dập bị kéo nên nó không thể nào chạy được, chỉ có thể đứng ở đó, cúi đầu không nói gì.
Ba lợi hại?
Nhiếp Dập đúng là có một người ba lợi hại, nhưng chỉ sợ nói chuyện này với ông ta, có lẽ Nhiếp Dập không tránh được lại bị một trận đòn nữa.
Trốn học, còn làm ông ta mất mặt!
Chậc chậc, Nhiếp Nhiên không tin nó sẽ không bị giam mấy ngày.
Nhiếp Nhiên khoanh tay đứng ở bên ngoài nhìn, hoàn toàn không có suy nghĩ tới cứu nó.
Ông chú trung niên thấy Nhiếp Dập không phản ứng, lập tức đẩy nó một cái, “Đi đi! Không phải vừa nãy còn rất bản lĩnh sao! Tao nói cho mày biết, nếu như hôm nay mày không đền hai cái lồng bánh bao cho tao, tao sẽ đưa mày đến đồn cảnh sát, sau đó để ba mẹ mày đến dẫn mày về nhà!”
Câu nói này đánh trúng vào tâm lý sợ hãi của Nhiếp Dập, nó bắt đầu vùng vẫy, “Đừng, đừng nói với ba tôi! Đừng!”
Người đàn ông trung niên đó không để ý nên nó đã giãy ra được.
Ông ta vội vàng kéo nó lại, mắng: “Thằng ranh này, mày quay lại cho tao! Hừ! Tao biết ngay vừa nãy mày nói láo mà, cái gì mà ba mày rất lợi hại, lừa tao đúng không?!”
Nhiếp Dập chạy quá hăng, lại bị ông ta kéo một cái như vậy nên lập tức bị sặc, nó che cổ ho khan, “Không phải vậy... ba tôi thật sự rất lợi hại... ông buông tay ra... ông mau buông tay ra cho tôi...”
“Lợi hại? Được, vậy mày gọi ông ta đến đi, tao đây muốn xem xem ông ta lợi hại thế nào!” Người đàn ông trung niên kia hiển nhiên là không tin lời nó, thậm chí còn kéo mạnh nó hai cái.
Cơ thể nhỏ bé của Nhiếp Dập đâu có chịu được như vậy. Nó giống như con gà con đã chết lắc lư giữa không trung.
Nhiếp Nhiên cố ý muốn để cho nó biết không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều vây quanh nó, cho nên cũng không muốn cứu nó. Dù sao đến cuối cùng Nhiếp Dập không chịu nổi, cũng sẽ ngoan ngoãn dẫn ông chú trung niên kia đến trường quân đội giải quyết thôi.
Chuyện này mà kinh động đến trường quân đội thì nhất định sẽ kinh động đến Nhiếp Thành Thắng.
Lần này chắc chắn nó không tránh được bị xử phạt.
Nhưng lúc này, đột nhiên một giọng nữ vang lên trong đám người, “Dừng tay!”
Đám người cách đó không xa xôn xao, sau đó tự động tách ra thành con đường, một người mà Nhiếp Nhiên cũng quen bước tới.
Cửu Miêu?
Cô ta không ở trong công ty huấn luyện mà tới đây làm gì?
Ông chú trung niên kia thấy Cửu Miêu là con gái, vốn đang không vui, giọng cũng thoáng mình, “Cô là ai?”
Cửu Miêu đi tới trước mặt ông ta với khuôn mặt lạnh lùng, “Buông nó ra! Ông bắt nạt một đứa bé như vậy, không cảm thấy đáng xấu hổ à?”
Ông chú trung niên tức giận nói: “Đáng xấu hổ? Cô gái, cô nhìn cho rõ đi, tôi là người bị hại! Thằng nhóc này làm hỏng hết bánh bao của tôi còn muốn chạy!”
Chương 1496.4TRANH CHẤP Ở KHU PHỐ NÁO NHIỆT - RA TAY GIÚP ĐỠ
Theo tay ông chú trung niên kia chỉ, Cửu Miêu nhìn thấy bánh bao rơi đầy dưới đất, sau đó nói: “Nó làm hỏng bao nhiêu bánh bao của ông, tôi đền cho ông.”
“Cô?” Ông chú kia nhìn cô ta, dường như là đang đánh giá tính chân thực trong lời nói của cô ta, sau đó suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, cũng không nhiều, hai lồng bánh bao, mỗi cái bánh bao năm tệ, một lồng có mười cái, hai lồng là một trăm tệ.”
Nhiếp Dập lập tức nhảy lên, “Bánh bao gì mà đắt như vậy, hẳn năm tệ, rõ ràng là ông đang lừa gạt!”
Ông chú trung niên nghe thấy thế thì dựng mày lên, Cửu Miêu lập tức lấy hai tờ tiền đỏ ra, “Được rồi, chỗ này có hai trăm tệ, có thể thả nó đi rồi chứ?”
Ông chú nhìn thấy cô gái này ra tay hào phóng như vậy nên không tính toán với Nhiếp Dập nữa, “Thằng nhóc con, coi như mày may mắn, hôm nay gặp được một cô gái tốt, nếu không tao sẽ đưa mày đến đồn cảnh sát, để cho ba mẹ mày đến tìm mày!”
Nhiếp Dập lấy được tự do, vội vàng nấp ở sau lưng Cửu Miêu, sau đó cáo mượn oai hùm nói: “Hừ! Chủ tiệm lòng dạ hiểm độc như của ông sớm muộn gì cũng sập tiệm!”
Ông chú trung niên vốn định kết thúc tại đây, nhưng ai ngờ thằng nhóc này còn nguyền rủa ông ta, ông ta giận đến nỗi định đánh nó, “Mày nói cái gì! Thằng ranh này có phải mày muốn ăn đòn không!”
Thấy nắm đấm kia sắp lao đến, Cửu Miêu nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, hơn nữa tăng thêm lực tay, nhắc nhở, “Ông chủ, động thủ đánh người, tôi có thể đưa ông đến đồn cảnh sát đấy.”
Ông chủ không ngờ cô gái này lại mạnh như vậy, chỉ có thể oán hận buông tay xuống, tức giận nói: “Thằng ranh này nguyền rủa tôi! Tôi mới mở hàng, còn chưa bán cho ai đã bị nó xô đổ lồng hấp, lại bị nó nói như vậy, xui xẻo thế nào hả!”
Cửu Miêu suy nghĩ rồi lạnh giọng nói với Nhiếp Dập ở sau lưng: “Xin lỗi.”
Từ trước đến giờ Nhiếp Dập luôn mang tính khí cậu ấm làm sao có thể dễ dàng xin lỗi như vậy, nó nghiêng đầu hừ một tiếng, “Tôi không xin lỗi đấy! Tôi đâu có nói sai! Ông ta lòng dạ đen tối, năm tệ ở trong trường học tôi là có thể mua hai cái bánh bao!”
“Đó là trường học của chúng mày! Ai quy định toàn bộ bánh bao ở thành phố A phải bán theo giá ở trường học chúng mày? Trường học chúng mày là Cục Giá cả à?!”
Lúc này Cửu Miêu cũng đưa ra mệnh lệnh cuối cùng với Nhiếp Dập, “Xin lỗi, nhanh lên, nếu không tôi sẽ đi ngay.”
Sự uy hiếp này cực kì có tác dụng, ở nơi xa lạ như thành phố A, Nhiếp Dập nhanh chóng sợ hãi, không cam lòng thấp giọng qua loa lấy lệ một câu, “Xin lỗi.”
“Nó đã xin lỗi rồi, như vậy có thể đi rồi chứ?” Cửu Miêu chặn ở trước mặt Nhiếp Dập, lạnh lùng hỏi ông chú trước mặt.
Ông chú cau chặt mày, hình như vẫn cảm thấy không đủ, “Nó như vậy là xin lỗi tôi à? Là đang xin lỗi mặt đất thì có! Không thành khẩn một chút nào!”
“Nếu ông muốn thành khẩn, vậy ngày mai tôi dẫn nó và ông cùng đến Cục Giá cả và Cục Vệ sinh.” Cửu Miêu dửng dưng nói.
Ông chú trung niên kia lập tức bị chặn họng.
Ông ta vốn chỉ buôn bán nhỏ, kinh doanh không có giấy phép, nếu đến những Cục đó, ông ta đâu còn có thể tiếp tục làm nữa.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể ỉu xìu thả bọn họ đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 1496
Chương 1496