Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng Hoắc Hoành đi xa, trong bóng tối, nụ cười của cô dần dần biến mất.
Bởi vì cô ta đỡ cho mình một phát súng, cho nên anh mới tin tưởng Cửu Miêu.
Nếu như là với người bình thường thì lý do này quá hợp lý.
Nhưng vấn đề là, Hoắc Hoành không giống người dễ dàng tin tưởng đối phương như vậy.
Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao ngay từ đầu anh đã tin tưởng Cửu Miêu nhiều đến thế?
Chẳng lẽ cô ta cũng là người của quân đội à?
Nếu như cô ta là người của quân đội thì mọi chuyện đều dễ giải thích.
Có điều... cô ta thật sự là người của quân đội sao?
Nhiếp Nhiên đứng ở đó nhìn bóng lưng Hoắc Hoành, trong mắt lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này Hoắc Hoành đã bị Hoắc Khải Lãng dẫn tới trước mặt một người đàn ông trung niên, sau khi cười chào hỏi mấy câu, người đàn ông kia vẫy tay gọi một cô gái cách đó không xa, cô gái đó xách váy đi tới.
Cô ta mặc váy ren màu vàng nhạt, phần dưới hơi bồng lên, khiến cô ta càng thêm hoạt bát xinh xắn.
Người đàn ông kia chỉ cô gái bên cạnh mình, cười nói với Hoắc Khải Lãng: “Ha ha ha, anh Hoắc, giới thiệu với anh, đây là con gái tôi, vừa mới du học ở nước ngoài về.”
Sau đó ông ta lại giới thiệu với cô con gái bên cạnh: “Đây là bác Hoắc của con. Yên Nhi, mau chào bác đi.”
“Bác Hoắc.” Cô gái tên Yên Nhi kia lễ phép chào hỏi.
Hoắc Khải Lãng hiếm khi cười gật đầu, ánh mắt bớt đi mấy phần uy nghiêm.
Sau đó người đàn ông trung niên kia lại chỉ Hoắc Hoành, nói: “Đây là con trai của bác Hoắc, bây giờ là chủ nhân của tập đoàn Hoắc thị rồi.”
Cô gái kia vừa nhìn thấy nụ cười dịu dàng như ngọc của Hoắc Hoành, mặt lập tức đỏ lên, yêu kiều chào, “Hoắc tổng.”
Hoắc Hoành cười gật đầu.
Nụ cười kia làm mặt cô gái càng đỏ thêm.
Hai gò má hồng hồng, bừng bừng sức sống giống như mầm non mới nhú.
Hoắc Hoành nhìn chằm chằm mặt cô ta nhưng trong đầu lại nghĩ tới Nhiếp Nhiên. Nếu như cô cũng có dáng vẻ thẹn thùng thế này khi gọi mình thì thật tốt.
Có điều, có thể khiến mặt cô đỏ lên, dịu dàng gọi tên mình thì cũng chỉ có lúc khi cô ở dưới người mình nhỉ?
À không đúng, mặc dù cô ở dưới người mình, nhưng nếu như trêu cô quá, cô cũng sẽ cào chết mình.
Haiz... thật buồn rầu...
Sao anh lại thích cô gái khó hầu hạ như vậy chứ?
Đáng thương cho cô gái kia, thấy Hoắc Hoành vẫn nhìn chằm chằm mình rồi mỉm cười, còn tưởng là anh có ý gì với mình. Ai ngờ cái người trước mắt được cô ta cho là đường hoàng này lại đang nghĩ đến một số chuyện không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả ở trong đầu.
Ba của cô gái kia thấy Hoắc Hoành nhìn chằm chằm con gái mình, lập tức vui vẻ, cười nói với Hoắc Khải Lãng: “Anh Hoắc, A Hoành đã lớn như vậy rồi còn đi theo anh, bên cạnh cũng không có bạn gái. Sao thế? Anh sợ nó bị cướp mất à?”
Hoắc Khải Lãng nhìn Hoắc Hoành, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Đâu có, tôi chỉ sợ không ai cướp nổi nó thôi, ngày nào cũng bận việc công ty, một chút thời gian cũng không chừa lại cho mình, nó nói phải xây dựng sự nghiệp trước rồi mới lập gia đình.”
Người đàn ông kia nghe thấy thế, suy tính trong lòng rồi cười lớn phụ họa: “Ha ha ha, thanh niên coi trọng sự nghiệp là đúng rồi, nhưng nhân lúc còn trẻ, vẫn nên yêu đương mới được.”
Lúc này Hoắc Hoành đã hoàn hồn khỏi suy nghĩ của mình, bày ra dáng vẻ con cháu gật đầu, “Cháu sẽ ghi nhớ.”
Người đàn ông kia cũng nhân cơ hội này dạy bảo con gái ở bên cạnh, “Yên Nhi, có thời gian thì nói chuyện với Hoắc tổng nhiều một chút, cũng học hỏi thêm kinh nghiệm, tương lai con tốt nghiệp rồi cũng giúp được ba.”
“Câu này ba nói hai mươi lần rồi, nhưng con học kinh nghiệm cũng vô ích thôi, con học văn chứ không phải là học quản lý công ty, hay là con tìm cho ba một chàng rể, như vậy ba có thể tha cho con rồi chứ?”
Cô gái láu lỉnh xin tha, chọc cho ba người đàn ông ở bên cạnh bật cười.
Bầu không khí nhìn rất hòa thuận ấm áp.
Chương 1513.2NGƯỜI CỦA QUÂN ĐỘI - DỰ CẢM XẤU
Đến khi khó khăn lắm mới tàn tiệc, Hoắc Hoành và Hoắc Khải Lãng cùng với đôi ba con kia cùng đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên đã đợi ở cửa, thấy Hoắc Hoành đi ra, rất tự nhiên đi ở sau lưng anh cùng ra ngoài.
Cô gái tên là Yên Nhi vẫn đang nói chuyện vui vẻ với Hoắc Hoành.
Dĩ nhiên, việc trò chuyện vui vẻ này chỉ có một mình cô ta không ngừng nói, còn Hoắc Hoành chỉ thỉnh thoảng cười gật đầu phụ họa đôi câu mà thôi.
Bây giờ thấy Nhiếp Nhiên đi theo như vậy, cô ta ngẩn ra.
“Cô đây là...” Hiển nhiên ba của cô gái kia cũng hơi kinh ngạc với sự tồn tại của Nhiếp Nhiên.
“À, đây là cô Diệp, là vệ sĩ thân cận của cháu.” Hoắc Hoành cười trả lời.
Cô gái kia thấy Nhiếp Nhiên xấp xỉ tuổi mình thì kinh ngạc, “Cô ấy là vệ sĩ à?”
Cô ta mới vừa về nước không bao lâu, đây là lần đầu tiên gặp Nhiếp Nhiên, vừa rồi thấy cô ăn mặc thế này, còn tưởng cô là thiên kim tiểu thư nhà nào cố ý thu hút đám con trai nên mới mặc Âu phục để tới kiểu tiệc tùng này.
Nhưng không ngờ là cô lại là vệ sĩ, còn là vệ sĩ thân cận của Hoắc Hoành!
Chuyện này...
Dễ thấy cô ta sinh ra nghi ngờ với năng lực của Nhiếp Nhiên, cộng thêm giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ta cảm thấy Nhiếp Nhiên chắc chắn không đơn giản chỉ là vệ sĩ!
Ánh mắt cô ta lập tức mang vẻ thù địch.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không quan tâm đến kiểu con gái này, cô lạnh lùng đi ở sau lưng Hoắc Hoành, lúc tiến vào thang máy bấm số tầng, cô nghiêng người, lộ ra khẩu súng màu đen.
Cô gái kia vừa nhìn thấy bên hông cô có súng, quả nhiên đáy mắt chấn động.
Đến khi đi xuống tầng rồi, trước khi chia tay, cô gái kia nhân cơ hội cuối cùng nói chuyện với Hoắc Hoành mấy câu, nghĩ đủ cách muốn có được số điện thoại của anh.
Nhưng Hoắc Hoành xấu tính như vậy làm sao có thể dễ dàng bị cô ta lừa lấy được số điện thoại, nói mấy câu đã đổi chủ đề, làm cho cô ta cuống lên, nhưng lại không làm gì được anh.
Nhiếp Nhiên đứng cạnh xem kịch hay một lúc, đến khi bọn họ tạm biệt nhau, chú Trần mở cửa xe ra cho Hoắc Khải Lãng.
Lúc Nhiếp Nhiên định ngồi lên một chiếc xe khác thì lại nghe thấy Hoắc Khải Lãng phân phó chú Trần, “Cậu lái xe đi, để cho cô Diệp đi cùng xe với chúng ta.”
Chú Trần ngẩn ra, sau đó gật đầu trả lời, “Vâng.”
Nhiếp Nhiên đang định mở cửa xe cũng ngây ra, cô không hiểu tại sao Hoắc Khải Lãng lại đột nhiên muốn cô ngồi cùng xe với ông ta.
Nhưng cô vẫn lên xe.
Tài xế của xe này bị điều đến chiếc xe sau, Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế phụ bên cạnh chú Trần.
Xe đi thẳng về nhà họ Hoắc.
Đường sá trung tâm thành phố chín giờ tối vẫn tấp nập xe cộ.
Nhân lúc chờ đèn đỏ, Hoắc Khải Lãng làm như vô tình mở miệng, “Cô Diệp gần đây ở Hoắc thị có hài lòng không?”
Nhiếp Nhiên đáp, “Cũng không tệ lắm.”
“Vậy thì tốt, nếu như có chỗ nào không hài lòng, cô cứ nói với chú Trần.”
“Cảm ơn chủ tịch.”
Hoắc Khải Lãng trò chuyện nhát gừng với cô.
Cuối cùng, sau khi tán gẫu mấy câu, Nhiếp Nhiên cũng đợi được đề tài chính của ông ta.
Chương 1513.3 NGƯỜI CỦA QUÂN ĐỘI - DỰ CẢM XẤU
“Cô Diệp và A Hoành hợp tác rất nhiều năm rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Những năm qua cô làm cái gì cho A Hoành?”
Nhiếp Nhiên cau mày, ông ta vì vấn đề này nên cố ý bảo cô lên xe à?
Không đúng lắm!
Nhiếp Nhiên không biết rốt cuộc Hoắc Khải Lãng muốn giở trò quỷ gì, chỉ có thể lạnh giọng xin lỗi, “Liên quan tới vấn đề này, tôi không thể nói được.”
Câu này của cô khiến chú Trần không vui, “Diệp Nhiễm!”
Nhiếp Nhiên liếc ông ta, lạnh lùng nói: “Chú cảnh cáo tôi cũng vô dụng, giữ bí mật cho người đi thuê là quy tắc đầu tiên với những người làm nghề như tôi. Nếu nói rồi, tôi sẽ không lăn lộn ở đây được nữa. Tôi nghĩ, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả chủ tịch cũng sẽ không cần một thuộc hạ không kín mồm kín miệng như tôi.”
Nói rồi Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoắc Khải Lãng trong kính chiếu hậu.
Câu này của cô có tình có lý, Hoắc Khải Lãng thật sự không còn gì để nói.
Lúc này Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh ông ta kịp thời lên tiếng, “Ba, chỗ con có tài liệu của Diệp Nhiễm, có gì muốn biết, buổi tối con tìm rồi đưa đến phòng sách cho ba.”
Hoắc Khải Lãng xua tay, từ chối, “Không cần đâu, chẳng qua rảnh rỗi quá nên ba thuận miệng nói chuyện thôi.”
Thuận miệng nhắc tới?
Cô tin lời ông ta mới là lạ đấy!
Nhiếp Nhiên oán thầm trong lòng.
Lão già này khó giải quyết y như Lý Tông Dũng, đặc biệt bảo mình ngồi chung xe chắc chắn có mục đích gì đó!
Quả nhiên, không được bao lâu, Hoắc Khải Lãng giống như thật sự rảnh rỗi, lại lên tiếng hỏi: “Vậy cô Diệp làm nghề này bao lâu rồi?”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, cô không hiểu tại sao đột nhiên Hoắc Khải Lãng lại muốn điều tra lại cô thế này.
Là mình để lộ sơ hở chỗ nào khiến ông ta nghi ngờ à?
Nhiếp Nhiên vì lý do an toàn, sợ có tài liệu gì không khớp, dứt khoát nói không nhớ, “Tôi quên rồi, người làm nghề này đều là kiếm sống trên lưỡi dao, sống chết là chuyện trong chớp mắt, có ai muốn nhớ chứ?”
Nói tới đây, giọng cô lại thêm mấy phần cảm khái.
“Nếu công việc này đã nguy hiểm như vậy, ba mẹ cô Diệp không hỏi han gì sao?”
Câu này của Hoắc Khải Lãng khiến Nhiếp Nhiên khẽ cười ra tiếng, “Chủ tịch Hoắc đang đùa với tôi à? Rõ ràng ngài đã điều tra kĩ thân phận của tôi rồi, tại sao bây giờ lại lật ra hỏi thế?”
Hoắc Khải Lãng thở dài, “Hết cách rồi, người già, trí nhớ luôn sai sót, có lúc tôi nghĩ có phải là nên sống cuộc sống của người già vui đùa bên con cháu rồi không?”
Hoắc Hoành lập tức nói: “Sao ba lại đột nhiên nghĩ như vậy? Ba đang ở độ tuổi trung niên, cả Hoắc thị vẫn cần ba chống đỡ, cuộc sống của người già vui đùa bên con cháu với ba vẫn còn sớm lắm.”
Hoắc Khải Lãng ý tứ nhìn anh một cái, sau đó không nói gì nữa.
Lúc này xe đã lái ra khỏi trung tâm thành phố, chạy như bay trên đường núi.
Chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, xe đã dừng lại ở cổng nhà họ Hoắc.
Chú Trần xuống xe mở cửa xe cho Hoắc Khải Lãng, sau đó đỡ ông ta đi vào trong nhà.
Lúc sắp lên tầng, Hoắc Khải Lãng đứng lại, dặn dò Hoắc Hoành, “Gần đây có mấy bữa tiệc của Hoắc thị, con để cô Diệp làm bạn gái đi cùng con đi.”
Làm bạn gái?
Chuyện này khiến Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đều ngẩn ra.
Sao đang yên đang lành lại để cô thăng cấp lên thành bạn gái rồi?
Lúc đang không hiểu rốt cuộc Hoắc Khải Lãng giở trò quỷ gì, Nhiếp Nhiên lại nghe thấy ông ta tiếp tục nói với Hoắc Hoành: “Nếu tạm thời không sống cuộc sống của người già vui đùa bên con cháu thì tiệc tùng con cũng phải dẫn theo bạn gái đi mới được.”
Nói xong ông ta đi thẳng lên tầng hai.
Chương 1513.4NGƯỜI CỦA QUÂN ĐỘI - DỰ CẢM XẤU
Sau đó Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành cũng đi về phòng.
“Ông ta có ý gì thế? Tại sao không bảo anh tìm một cô bạn gái thiên kim tiểu thư, mà lại đem em ra làm vật thay thế?” Mới đóng cửa lại, Nhiếp Nhiên đã hỏi.
Hoắc Hoành kéo cà vạt ra, nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế, nghe giọng em hình như rất muốn nhìn anh ôm một cô gái khác à?”
Trong giọng anh lộ ra vẻ nguy hiểm.
“Chỉ là bạn gái mà thôi, có sao đâu chứ?” Nhiếp Nhiên rất không để ý tiện tay cởi âu phục ra.
“Chỉ là bạn gái mà thôi? Em nghĩ quá đơn giản rồi.” Hoắc Hoành cởi Âu phục ra, sau đó đi đến ôm cô vào lòng, nói: “Anh mới vừa làm chủ Hoắc thị, nắm cổ phần của Hoắc thị trong tay, nhưng căn cơ vẫn chưa vững vàng. Bây giờ ai có thể đứng ở bên cạnh anh cũng đều bị người ta cho là có quan hệ thông gia. Mà cô gái kia cũng bị người ta ngầm thừa nhận là bà chủ tương lai của Hoắc thị, là người phụ nữ của anh.”
Hoắc Hoành cố ý nhấn mạnh câu nói cuối cùng, muốn xem người trong lòng mình sẽ có phản ứng gì.
Nhưng kết quả lại khiến anh thất vọng.
Bởi vì Nhiếp Nhiên không để ý mà thuận theo suy nghĩ của anh nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, “Tức là có thể nói, thật ra Hoắc Khải Lãng đang đề phòng anh, đúng không?”
Hoắc Hoành vốn còn đang mong đợi, kết quả cô vừa mở miệng anh đã thấy hậm hực, nhưng lại không thể nói gì cô, chỉ có thể gật đầu, “Có thể nói như vậy. Có điều, ngoại trừ sợ anh kết thông gia xong, có núi dựa, nắm hết Hoắc thị trong tay, ông ta còn sợ đối phương thôn tính Hoắc Thị khi căn cơ của anh vẫn chưa vững, thế thì tâm huyết cả đời của ông ta sẽ bị hủy.”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới bừng tỉnh hiểu ra, “Tức là lúc ở trên xe thực ra ông ta đang nói bóng nói gió với anh?”
Hoắc Hoành không để ý, nhún vai, “Chắc thế, dù sao anh cũng không muốn đối phó với đám con gái đó, ông ta làm như vậy lại tiết kiệm cho anh không ít sức lực.”
Nói xong, anh lại cúi đầu nhìn người trong lòng, sau đó chưa từ bỏ ý định lại bày tỏ lòng mình, “Anh chỉ cần có em là đủ rồi.”
Anh nghĩ lần này thế nào cô cũng phải có phản ứng chứ.
Trên thực tế, đúng là cô cho anh một phản ứng rất lớn, cô đẩy nhẹ anh ra, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hoắc Hoành vui mừng trong lòng, cho là cô sắp cho mình một nụ hôn nóng bỏng!
Kết quả...
“Vừa nãy lúc ở bữa tiệc em đã nghĩ rồi, nửa tháng sau anh có một lô vật liệu phải đưa qua đó, khi đó đưa Cửu Miêu đi cùng, anh thấy sao? Như vậy cũng không dễ bị người khác phát hiện ra.”
Hoắc Hoành lập tức giống như quả bóng da xì hơi.
Quả nhiên, không thể kỳ vọng quá nhiều với cô!
Sau đó anh lại kéo cô vào trong lòng mình, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mà trong bữa tiệc anh mãi nhớ nhung kia.
“Ưm.”
Nhiếp Nhiên vẫn đang đắm chìm trong chuyện của Cửu Miêu, bị nụ hôn bất ngờ của anh quấy rầy.
Đầu tiên cô muốn giãy ra, nhưng thấy anh giữ chặt eo mình như cái kìm sắt, dứt khoát ngừng giãy giụa, ôm lấy eo anh.
Hoắc Hoành hơi mở mắt ra, thấy dáng vẻ đau khổ phối hợp với mình của cô thì cười đắc ý, cổ họng phát ra tiếng cười khe khẽ.
Nhiếp Nhiên mở mắt ra, oán hận trừng anh một cái rồi véo hông anh.
Lần này Hoắc Hoành không cười nổi nữa, cau mày rên rỉ.
Mới không để ý mà Nhiếp Nhiên đã giãy ra khỏi anh.
“Anh chưa hôn xong.” Hoắc Hoành che eo mình, lên tiếng kháng nghị.
“Hôn cái đầu anh! Em đang hỏi anh chuyện nghiêm túc đấy!” Nhiếp Nhiên mấp máy đôi môi bị hôn đến đỏ lên, màu sắc sáng bóng trên môi khiến mắt Hoắc Hoành thẫm lại.
Giọng anh khàn khàn, “Chuyện này em quyết định là được rồi.”
Nói rồi anh định đi lên phía trước.
Chương 1513.5NGƯỜI CỦA QUÂN ĐỘI - DỰ CẢM XẤU
Nhưng Nhiếp Nhiên nhanh tay nhanh mắt lập tức lui về phía sau một bước, “Còn nữa, em định để cô ta đổi gương mặt khác, làm đàn ông, như vậy cũng thuận tiện hơn, anh thấy sao?”
“Tùy em, em cảm thấy không có vấn đề gì là được rồi.” Hoắc Hoành định nhào qua.
Nhưng vấn đề là, Nhiếp Nhiên đâu có dễ để bị bắt như vậy.
Cô đã tìm đường lui để chạy trốn rồi.
Bây giờ đã lấy được câu trả lời, cô lập tức nhanh nhẹn giống như con chạch lướt qua người anh, trốn vào trong phòng của mình rồi khóa cửa lại.
Hoắc Hoành chỉ chậm hơn cô nhịp, nhưng cuối cùng lại bị sập cửa.
Gió trên cửa ập vào mặt khiến anh híp mắt lại.
Người nào đó không được ăn bữa chính rất phiền muộn, có mưu đồ bất chính nhưng không dám cạy cửa vào, chỉ sợ Nhiếp Nhiên không vui. Anh quanh quẩn ở cửa một lúc, sau khi chắc chắn cô sẽ không ra ngoài nữa, anh chỉ có thể đi đến phòng sách của Hoắc Khải Lãng báo cáo tình hình công việc tháng này.
Nhiếp Nhiên nhân thời gian đó đi tắm, sau đó lại quay về phòng mình.
Đến lúc Hoắc Hoành trở lại, phát hiện trong phòng tắm có hơi nóng, chắc là Nhiếp Nhiên đã tắm rồi, anh nhìn cửa phòng sách đóng chặt rồi bật cười.
Anh là mãnh thú à?
Mà cô lại tránh anh như vậy!
Trả lời một số email còn lại trong máy tính, anh mới vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lên giường.
Sáng ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên theo Hoắc Hoành đến công ty trước, buổi chiều cô lại đến bến tàu trông coi vật liệu nhập kho sẽ vận chuyển vào đầu tháng sau.
Cô luôn bên cạnh Hoắc Hoành trong vòng nửa tháng, sau đó lại bận rộn huấn luyện nửa tháng ở công ty vệ sĩ. Mọi chuyện đều được cô xử lý đâu vào đấy.
Hoắc Hoành là Tổng Giám đốc tập đoàn Hoắc thị nên phải tham gia tiệc tùng liên miên.
Mới hai tuần ngắn ngủi, lại có một cái thiệp mời đến tiệc rượu được đưa vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc Hoắc thị.
Sau khi nhận được thiệp mời, người đầu tiên cau mày không phải là Hoắc Hoành, mà là Nhiếp Nhiên.
Bởi vì Hoắc Khải Lãng từng nói bảo cô làm bạn gái cùng Hoắc Hoành đi tham gia tiệc rượu.
Làm bạn gái...
Nhiếp Nhiên nghĩ tới những cô gái trong bữa tiệc kia là cảm thấy phiền muộn.
Là vệ sĩ, các cô gái kia còn không tha cho cô, bây giờ thành bạn gái, chỉ sợ thật sự thành cái gai trong mắt người ta.
Hoắc Hoành thấy cô không vui như vậy thì cười rồi cho cô nghỉ buổi chiều, bảo cô đi ra ngoài giải sầu, thuận tiện chuẩn bị cho bữa tiệc.
Nhưng dễ thấy Nhiếp Nhiên không phải kiểu con gái thích làm dáng đó.
Cả buổi chiều cô ì ra ở trong phòng làm việc của anh, mơ màng buồn ngủ. Hoắc Hoành phải đặc biệt gọi điện thoại nói với thư ký là nếu không phải chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy.
Nhiếp Nhiên dựa vào sofa ngủ không sâu, lời dặn dò của anh cô nghe không sót một chữ nào. Vì vậy, cô dựa vào sofa nghỉ ngơi cả một buổi chiều, lúc cô tỉnh lại trời đã tối rồi.
“Nhà tạo mẫu đã đợi ở cửa rất lâu rồi, em có muốn thử quần áo không?” Hoắc Hoành ngồi ở trước bàn làm việc, dừng công việc dở dang lại, hỏi cô.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới tỉnh táo lại, gật đầu.
Hoắc Hoành gọi điện thoại bảo người bên ngoài đi vào.
Thật ra việc tạo hình cho Nhiếp Nhiên rất dễ xử lý, cô vốn để tóc ngắn gọn gàng nên không cần vấn tóc, chỉ cần mặc quần áo là được rồi.
Một bộ váy liền phục cổ với chân váy đen đơn giản, khoét chữ V trước ngực, kết hợp với dây chuyền mặt ngọc đen vừa nổi bật, vừa tôn xương quai xanh.
Tuy Nhiếp Nhiên là bạn gái nhưng cô vẫn là vệ sĩ, vì vậy cô đặc biệt mặc một cái quần ngắn màu đen bên trong váy.
Da cô từ trước đến giờ rất đẹp, thoa một chút phấn mỏng, thêm chút son môi là bừng sáng.
Lúc cô đi từ phòng nghỉ ra, Hoắc Hoành ở bên ngoài cũng đã mặc xong Âu phục. Vừa quay người lại, anh đã nhìn thấy cô, đáy mắt anh lướt qua vẻ kinh ngạc.
Bộ lễ phục màu đen tôn lên nước da trắng nõn của cô, nhìn cũng không lộ quá, mặc dù nhìn cô vẫn quyến rũ như thế, nhưng anh chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Chương 1513.6NGƯỜI CỦA QUÂN ĐỘI - DỰ CẢM XẤU
Ởcửa nơi tổ chức tiệc rượu, Hoắc Hoành giơ một cánh tay lên, ra hiệu cho cô khoác vào tay mình.
Nhiếp Nhiên cười khoác tay anh.
“Làm bạn gái của anh tham dự kiểu tiệc rượu này, cảm giác thế nào?” Anh nghiêng đầu hỏi nhỏ.
Nhiếp Nhiên cười, “Đâu phải là lần đầu tiên, có cảm giác gì chứ.”
Mỗi lần làm bạn gái của anh đều sẽ xảy ra vấn đề, lần đầu tiên vì có thể cứu anh, cô cố ý làm đổ rượu vang, kết quả bị ám sát, suýt chết.
Lần thứ hai ở lễ kỷ niệm một năm thành lập công ty của Hoắc thị, hai anh em bọn họ diễn một vở kịch, kết quả mình suýt nữa bị cuốn vào trong đó.
Vì vậy cô thật sự không thích nổi việc làm bạn gái anh.
Nhiếp Nhiên nhân lúc đi vào cửa, nhẹ giọng nói với anh: “Chín rưỡi phải chuyển vật tư ra biển, lát nữa em phải đi một chuyến.”
Trên đường đến đây, cô nhận được một cuộc điện thoại, là một tên thuộc hạ gọi đến, nói là buổi tối phải áp tải vật tư, hỏi cô có tới đó để kiểm tra bước cuối cùng không.
Cô nghĩ đến việc Cửu Miêu sẽ rời đi cùng với lô vật tư này, để đề phòng lại xuất hiện chuyện bất trắc, cô cảm thấy mình vẫn phải cần đi một chuyến.
Hoắc Hoành hình như đã quên mất chuyện của Cửu Miêu, cau mày hỏi: “Vận chuyển vật tư thì phái người đi là được rồi, cần gì em đích thân đi?”
“Anh đừng quên, trong lần vận chuyển vật tư này có cả cô ta.” Nhiếp Nhiên nhắc nhở.
Hoắc Hoành giống như nhớ ra, nhưng sau đó lại nói: “Cô Diệp thân yêu của tôi, lúc nào em cũng có thể coi trọng anh giống như coi trọng cô ta thế? Bây giờ anh có cảm giác bị em ghẻ lạnh rồi.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, liếc anh, “Anh Hoắc thân yêu, đây hình như là nhiệm vụ anh giao cho em đấy.”
Hoắc Hoành khẽ cau mày lại, im lặng mấy giây, sau đó hỏi, “Anh có thể đổi ý không?”
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, dứt khoát ném ra hai chữ: “Không thể.”
Hoắc Hoành không biết làm sao, chỉ có thể thỏa hiệp, “Vậy đợi lát nữa anh bảo người đưa em đi.”
“Không cần đâu, em còn phải đi chỗ khác, dẫn theo người của anh không tiện.” Nhiếp Nhiên từ chối ngay.
“Được rồi, vậy em đi sớm về sớm.”
“Em biết rồi.”
Sau đó, hai người tiến vào trong sảnh đường tiệc rượu.
Hoắc Hoành là người quản lý của Hoắc thị, đương nhiên thu hút không ít ánh mắt, nhưng đa phần ánh mắt vẫn tụ lại trên người Nhiếp Nhiên.
Ngoại trừ kinh ngạc, bọn họ còn đang suy đoán thân phận của cô.
Cô gái này là ai?
Tại sao cô ta có thể trở thành bạn gái bên cạnh Hoắc Hoành?
Công khai sắp kết hôn à?
Hoắc thị sắp hợp tác với công ty nào?
Chuyện này có phải có nghĩa là cùng hưởng tài nguyên không? �
Đám người ở đây không ngừng nghi ngờ, nhưng cũng không ai ngăn cản Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên lại.
Nhiếp Nhiên khoác tay Hoắc Hoành đi tới đi lui bên trong, đóng vai một người bạn gái hoàn mỹ, không chủ động mở miệng, luôn mỉm cười, giống như một cái bình hoa di động.
Đến khi khó khăn lắm mới xong một vòng, lúc này Hoắc Hoành được Hoắc Khải Lãng đưa đi làm quen với mấy người hợp tác nước ngoài, Nhiếp Nhiên chỉ mong anh có thể đi mau một chút.
Những cô gái ở đây sắp dùng ánh mắt chém cô thành trăm nghìn mảnh rồi.
Cô mỉm cười buông tay anh ra, đợi anh rời đi rồi, cô tìm một chỗ yên tĩnh trên ban công ngồi xuống.
Nhưng không ngờ cô đã tránh tới nơi này rồi mà có một số người vẫn không chịu bỏ qua cho cô.
Chương 1513.7NGƯỜI CỦA QUÂN ĐỘI - DỰ CẢM XẤU
Lưu thiếu gia bị Nhiếp Nhiên nhận định là con ruồi kia hôm nay mặc một bộ Âu phục màu xám tro, bên trong mặc một cái áo sơ mi trắng, nhìn thời thượng lại không mất phong cách.
Lúc này, hắn bưng ly rượu đi tới, ngồi xuống đối diện cô.
“Không phải cô Diệp nói mình chỉ là vệ sĩ sao? Mới mấy ngày không gặp mà đã thăng cấp thành bạn gái của Hoắc tổng rồi à?”
Nhiếp Nhiên nhìn ý cười châm chọc ở khóe miệng hắn, rõ ràng hắn vẫn còn để ý chuyện lần trước.
“Đây là yêu cầu của ông chủ, tôi chỉ có thể tuân theo.” Nhiếp Nhiên thấy đang ở trong tiệc rượu, không tiện gây ra chuyện gì quá ầm ĩ, chỉ có thể ứng phó trả lời.
“Nghe ra thì cô Diệp đúng là một vệ sĩ xuất sắc.” Tên Lưu thiếu gia kia nghịch cái ly đế cao trong tay, trong lời nói mang theo thâm ý.
“Nghe theo lời ông chủ là quy tắc nghề nghiệp cơ bản, không tính là xuất sắc.”
“Nếu vậy thì… đợi hợp đồng của cô Diệp và Hoắc tổng kết thúc, tôi cũng muốn mời cô Diệp làm vệ sĩ thân cận của tôi.”
Nhiếp Nhiên thấy hắn cứ quấn lấy mình không chịu buông, cười rực rỡ trả lời: “Được, chỉ cần Lưu thiếu gia trả nổi, tôi rất vui lòng phục vụ Lưu thiếu gia.”
Câu này của cô có ý mỉa mai, làm cho sắc mặt Lưu thiếu gia không nén được giận.
“Hóa ra chỉ cần trả nổi tiền là được.” Đột nhiên, một giọng nói truyền từ bên trong ra, Nhiếp Nhiên quay đầu qua nhìn. Má!
Chính chủ cô muốn tránh đến rồi!
Cô gái dẫn đầu không phải ai khác mà chính là cô gái ngày đó nói chuyện rất vui vẻ với Hoắc Hoành.
Mấy cô gái sau lưng cô ta hiển nhiên là tới đòi công đạo cho cô ta.
Hôm nay chắc cô ta cũng đặc biệt chú trọng ăn mặc, một cái váy lụa mỏng màu trắng, trên váy còn thêu hoa giống như tiên nữ trên trời.
Có điều, lời nói vừa thốt ra đã phá hỏng khí chất của cô ta trong nháy mắt.
“Không biết bao nhiêu tiền mới có thể mua được cô? Mười vạn, hai mươi vạn, hay là ba mươi vạn?”
Giọng nói của cô ta khinh thường xen chút tức giận.
Vốn dĩ hôm nay cô ta ăn mặc xinh đẹp là vì muốn tranh vị trí bạn gái bên cạnh Hoắc Hoành. Dù sao cũng có lần trước làm bước đệm, cô ta tin lần này ít nhất có thể khiến Hoắc Hoành mời mình nhảy một bản.
Nhưng ai ngờ nửa đường lại có Trình Giảo Kim nhảy ra!
Cô gái vốn dĩ là vệ sĩ này lại công khai khoác tay Hoắc Hoành đi từ bên ngoài cổng tiệc rượu vào, trên đường đi hai người thỉnh thoảng lại nhẹ giọng thầm thì, hơn nữa đáng chết nhất là Hoắc Hoành còn trả lời lại mấy câu.
Mặc dù vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhưng cảnh tượng kia vẫn chọc vào mắt cô ta.
Cô ta chỉ muốn nhào tới xé nát cô ả vệ sĩ này ra!
Nhiếp Nhiên thấy cô ta giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, dáng vẻ muốn cắn chết mình thì bật cười.
“Cô cười cái gì!” Cô gái kia thấy lúc này Nhiếp Nhiên lại còn dám cười liền giận run cả người.
“Tôi cười... cô thật xinh đẹp.”
Nhiếp Nhiên đột nhiên nói một câu không theo lẽ thường khiến cô gái trước mắt ngẩn ra.
Sau đó cô quét mắt qua một nơi nào đó ở bên trong, “Có điều, chuyện bao nhiêu tiền mới có thể mua được tôi, có lẽ cô phải hỏi Hoắc tổng mới được.”
Nói rồi, cô hất cằm ra hiệu về phía sau lưng cô ta.
Cô gái kia ngẩn ra, hình như không dám tin quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Hoắc Hoành đi từ bên trong ra, mang nụ cười dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Cô gái kia lập tức ngây ngẩn, may mà người bạn bên cạnh khẽ chọc cô ta mới khiến cô ta không bị xấu mặt.
Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười, lên tiếng chào hỏi, “Hoắc tổng.”
Các cô gái sau lưng cũng lập tức đồng loạt chào Hoắc Hoành.
Còn Lưu thiếu gia kia thì đứng lên khỏi ghế, cung kính chào anh.
Xí nghiệp nhà bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với Hoắc thị, ngay cả ba hắn cũng rất cung kính với người bề dưới như Hoắc Hoành, càng đừng nói đến hắn.
Hoắc Hoành gật đầu một cái, bưng ly rượu đi thẳng tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, tìm một chỗ ngồi xuống, anh bắt tréo hai chân, cười hỏi: “Vừa nãy hình như tôi nghe thấy anh muốn hỏi tôi cái gì mà nhỉ? Là gì thế?”
Cùng là hai người đàn ông, cùng cầm ly rượu ngồi ở đó, nhưng tư thế của Hoắc Hoành không biết cao hơn Lưu thiếu gia này bao nhiêu cấp.
Chương 1513.8NGƯỜI CỦA QUÂN ĐỘI - DỰ CẢM XẤU
“Bọn họ muốn mua tôi làm vệ sĩ cho bọn họ, hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền mới chịu.” Chỉ còn mình vẫn còn Nhiếp Nhiên ngồi, cô tự nhiên trả lời anh.
Hoắc Hoành tỏ vẻ rất kinh ngạc, “Mua cô? Đến bây giờ tôi vẫn chưa có năng lực mua cô để cô trở thành thuộc hạ của tôi, ai có năng lực lớn như vậy?”
Cô gái tên là Yên Nhi kia ngẩn ra, “Không phải thuộc hạ? Nhưng không phải cô ta là vệ sĩ của anh sao?”
Hoắc Hoành hiếm khi giải thích cho cô ta: “Cô Diệp là vệ sĩ trên danh nghĩa của Hoắc thị, nhưng thực tế, cô ấy và tôi là quan hệ hợp tác.”
Quan hệ hợp tác?
“Tức là, lúc nào cô ấy cũng có thể sa thải tôi.”
Sa... sa thải Hoắc Hoành?
“Cho nên, nếu như mấy người muốn mua cô ấy thì phải nói trước với tôi một tiếng, tiện cho tôi có thể tìm một vệ sĩ mới.”
Hai câu này ném ra làm đám con gái kia và cả Lưu thiếu gia đều kinh hãi há hốc mồm.
Vệ sĩ này sa thải Hoắc Hoành?
Đưa mắt nhìn khắp thành phố A, trừ Hoắc lão gia dám sa thải Tổng Giám đốc Hoắc Hoành ra, đâu còn người thứ hai dám sa thải anh!
“À, vừa rồi Lưu thiếu gia nói...” Nhiếp Nhiên giơ tay chỉ Lưu thiếu gia kia.
Lưu thiếu gia lập tức cảm thấy không ổn bèn tiếp lời: “Ha ha... Hoắc tổng thật là... thích đùa... anh còn không mua nổi, chúng tôi sao có thể mua được...”
Hắn nói như vậy rõ ràng là đang vả vào mặt mình.
Nhưng hắn lại có thể làm thế nào, đối phương là Tổng Giám đốc của Hoắc thị, mà hắn chỉ có thể miễn cưỡng coi là con nhà giàu mà thôi.
Lần này hắn nhất định phải mất mặt, nếu không đến lúc đó ba hắn sẽ đích thân đánh hắn.
Trận cà khịa vậy là kết thúc.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành vẫn ngồi đó, cho đến khi đám người kia đều rời đi rồi, anh mới cười hỏi: “Không phải từ trước đến giờ em đều thích tự mình giải quyết sao? Sao lần này lại cần anh giúp thế?”
Vừa rồi anh đứng ở cách đó không xa nhìn tình hình bên này, vốn tưởng là Nhiếp Nhiên sẽ tự giải quyết giống như lần trước, nhưng ai ngờ cô lại đưa mắt ra hiệu cho mình đến giúp.
Nhiếp Nhiên ngồi dựa vào ghế, cười híp mắt nói: “Cho anh một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân không được sao?”
Hoắc Hoành nhân cái chỗ ban công yên tĩnh mờ tối này, cúi người lịch sự với cô, “Anh cam tâm tình nguyện.”
Yến tiệc vẫn còn tiếp tục, nhưng Nhiếp Nhiên phải đến bến tàu làm việc rồi, cô nói với Hoắc Hoành một câu, sau khi được anh đồng ý, cô lập tức rời khỏi bữa tiệc.
Hoắc Khải Lãng vẫn đang nói chuyện với người khác, lúc này vô tình thấy bóng lưng rời đi của cô.
Đáy mắt ông ta lập tức lóe lên sự u ám.
“Cô Diệp, đây là quần áo anh Hoắc chuẩn bị cho cô.”
Mới vừa ra ngoài, tên thuộc hạ đã đợi ở bên ngoài giao túi quần áo cho cô.
Nhiếp Nhiên cầm quần áo đi đến nhà vệ sinh nữ thay ra, sau đó nhanh chóng đi xuống tầng.
Cô tìm một chiếc xe taxi, đi đến chỗ hẹn.
Mới vừa xuống xe, cô đã thấy một bóng người đứng ở đó.
Là Cửu Miêu!
Nhiếp Nhiên bước nhanh tới.
Nửa tháng không gặp, sắc mặt cô ta vẫn khó coi như cũ, dù sao cũng bị thương ở tim, lại kéo dài mãi mới chữa trị nên nhất định ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe.
Nhiếp Nhiên đưa đồ trong túi qua, “Lần này qua đó sẽ có một nửa người ở lại, cô chính là một trong số đó. Đây là tên và thân phận của cô, còn có nửa gương mặt giả nữa.”
Cửu Miêu không nói nhiều, lập tức dán nửa gương mặt giả kia lên.
“Tôi cũng chỉ có thể làm được thế này thôi.” Nhiếp Nhiên thấy cô ta đã cắt tóc từ trước, ngay cả quần áo cũng là quần áo thể thao của đàn ông, “Tiếp theo cô phải cẩn thận.”
Cửu Miêu gật đầu, “Tôi sẽ cẩn thận.”
Hai người lại lên xe đi đến bến tàu.
Trên bến tàu, rương hàng hóa được chuyển từ bên trong kho hàng ra.
Tên thuộc hạ đứng ở đó kiểm tra vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, lập tức cung kính chào: “Cô Diệp.”
Nhiếp Nhiên “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Xong hết rồi chứ?”
“Sắp xong rồi, còn một ít nữa đang chuyển vào trong thuyền.”
“Bảo bọn họ nhanh lên.”
“Vâng!”
Sau đó nhân lúc người kia không chú ý, cô dẫn Cửu Miêu công khai đi vào trong thuyền.
Trước khi đi, cô nhìn Cửu Miêu lần cuối cùng. Cô ta vẫn ngồi yên ở đó với vẻ mặt lạnh lùng, không hề sợ hãi.
Chẳng mấy chốc hàng hóa đã được xếp hết vào trong thuyền, chiếc thuyền khởi hành rời bến.
Nhiếp Nhiên đứng ở trên bến tàu, nhìn chiếc thuyền kia càng lúc càng xa, đến khi biến mất ở trong bóng tối, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô đột nhiên rung lên.
Cô thấy là điện thoại của Hoắc Hoành, không do dự ấn ngay nút nghe, nhưng còn chưa chờ cô mở miệng nói chuyện, Hoắc Hoành đã hỏi: “Cô vẫn còn ở bến tàu à?”
Giọng anh không còn ôn hòa như lúc nãy ở trong bữa tiệc nữa mà mang theo sự nghiêm túc và lạnh lùng.
Trái tim Nhiếp Nhiên hơi căng lên, “vâng” một tiếng.
Hoắc Hoành ở đầu kia lập tức nói: “Lập tức trở về.”
“Tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên đột nhiên có một dự cảm xấu.
Cô cúp điện thoại, đi ra khỏi bến tàu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 1513
Chương 1513