Cô là đang… làm nũng với anh ư?
***
Bởi vì Giang Nhẫn đã học thuộc hết tất cả các bài văn, Tống Cầm Cầm không cần phải dạy kèm cho anh nữa, nhưng Mạnh Thính thì không được giống như vậy.
Trước khi tan học vào ngày thứ Hai, Tống Cầm Cầm đã chạy đến hỏi Mạnh Thính: “Đàn chị, chị vẫn còn muốn dạy bổ túc cho anh ta à?”
Vị đàn anh Giang kia thật sự không có chút nền tảng nào, ai mà dạy kèm cho anh đều phải nếm mùi khổ sở. Tống Cầm Cầm mà rút khỏi thì Mạnh Thính phải một thân một mình gánh hết bảy môn.
Mạnh Thính gật đầu một cái: “Chị đã đồng ý với anh ấy rồi.” Cô vừa nói vừa rũ mắt xuống nhìn vào dàn ý trong tay.
Mạnh Thính tìm lại sách giáo khoa trung học cơ sở, viết tóm tắt lại trọng điểm cho Giang Nhẫn. Cô trình bày rất cẩn thận, những kiến thức rối rắm phức tạp dưới ngòi bút của cô dần trở nên mạch lạc rõ ràng.
Tống Cầm Cầm bỗng cảm thấy kính nể vị đàn chị Mạnh Thính này.
Thời tiết dần dần trở nên nóng bức, các học sinh khi đến lớp luôn rất thích xắn ống quần lên.
Lúc Tống Cầm Cầm xin được phê chuẩn cũng vừa lúc Mạnh Thính đã hoàn thành xong việc tóm tắt những ý quan trọng của môn Sinh học. Vì tiết kiệm điện và sợ các học sinh sẽ tiêu xài lãng phí, trường học quy định trong tháng Năm không được phép mở điều hòa trong phòng học, phải đợi đến những tháng nóng nhất như tháng Sáu và tháng Bảy thì mới nhất trí bật điều hòa lên.
Triệu Noãn Chanh khẽ nói: “Gì thế này, còn tưởng là điều hòa có thể dùng được ngay, ấy vậy mà vẫn phải dùng mấy cái quạt này. Văn phòng thầy cô thì có thể dùng, thật là bất công quá mà!”
Lớp học có rất nhiều người, nhiệt độ vì thế mà càng tăng cao. Triệu Noãn Chanh vừa nói vừa xắn ống quần lên: “Nóng chết đi được.”
Triệu Noãn Chanh quay đầu nhìn Mạnh Thính, trên trán Mạnh Thính cũng có một tầng mồ hôi mỏng, “Thính Thính à, cậu xắn lên thế này này sẽ mát hơn chút đó.”
Mạnh Thính mỉm cười nói được, cũng cúi người xuống, học theo Triệu Noãn Chanh đem ống quần xắn đến mắt cá chân, rồi lại xắn đến chính giữa bắp chân. Thoáng mát và thoải mái hơn rất nhiều.
Khuôn mặt Hồng Huy đột nhiên đỏ ửng lên.
Mạnh Thính đi một đôi xăng đan màu trắng có dây buộc, bên ngoài lộ ra ngón chân trắng nõn đáng yêu. Vốn dĩ do đồng phục trường Thất Trung rộng thùng thình nên không ai có thể nhìn ra dáng vóc của người mặc vào.
Nhưng bởi vì trời nóng nên khi xắn ống quần lên, có thể nhìn thấy rõ ràng bắp chân nhỏ bé của cô.
Mạnh Thính không chú ý đến sự khác thường của người bạn ngồi cùng bàn.
Trái lại mấy nam sinh ngồi phía sau lại chú ý đến, cười trộm: “Hồng Huy không phải là yêu thầm hoa khôi rồi đó chứ?”
“Nhìn bộ dạng kia sợ là phải rồi đó ha ha ha ha.”
Một cái nam sinh nói: “Có điều Mạnh Thính cũng trắng quá nha.”
Bắp chân cũng rất xinh đẹp. Tinh tế trắng nõn, hết sức cân xứng.
Khi đứng trong đám đông, vẻ đẹp của cô thật sự tỏa sáng. Nam sinh kia nhún vai: “Nói Hồng Huy người ta làm cái gì, tụi mày còn không phải không ăn được nho thì chê nho xanh à? Người ta tốt xấu gì thì cũng ngồi cùng bàn đó, Mạnh Thính nếu mà làm bạn gái của tao, tao có xách giày cho cô ấy cũng cam chịu luôn.”
Các nam sinh ồn ào cười to.
“Mày nghĩ hay thật đấy!”
Nhưng khi mùa hè đến, tất cả mọi người trong Thất Trung phát hiện một điều – không ai thấy qua hoa khôi Mạnh Thính mặc váy. Đừng nói váy, ngay cả quần đùi đều chưa thấy qua!
Bọn họ nhìn thấy nhiều nhất chính là mắt cá chân tinh tế và phần trên một chút.
Bạn cùng lớp đôi khi sẽ gặp nhau vào cuối tuần. Vì cái nóng ở thành phố H như thiêu đốt, vì vậy nên các nữ sinh khi về nhà đều thích diện váy hoặc quần đùi.
Thẩm Vũ Tình lớp mười bốn vô cùng yêu thích việc diện váy.
Đôi chân tinh tế xinh đẹp, vì vậy mà ở trường người theo đuổi Thẩm Vũ Tình cũng không hề ít, hơn nữa tính cách cô ta cũng khá thoải mái nên số bạn trai tăng lên không ngừng. Một thân diện váy ngắn, miễn bàn đến chuyện hấp dẫn người ta như thế nào.
Chuyện hoa khôi từ trước đến nay không mặc chiếc váy nào rất nhanh đã lan truyền đến toàn bộ khu lớp Mười Một.
Lúc đó Thẩm Vũ Tình đang trang điểm, nghe vậy bèn cười lạnh một tiếng: “Một là chân không dễ nhìn, hai là trên đùi có sẹo nên mới không dám mặc thôi.”
“Làm sao cậu biết?”
“Chân cậu đẹp mà không để lộ ra à?”
“Nói vậy cũng đúng.”
Hai mắt Thẩm Vũ Tình sáng lên: “Phải ha, cô ta có khuôn mặt xinh đẹp nhưng chắc chắn vóc dáng không được đẹp cho lắm. Hoa khôi à, cô ta mà có tư cách được gọi như vậy sao?”
Đến giờ tự học buổi tối hôm thứ Tư, Triệu Noãn Chanh từ bên ngoài đi vào sắc mặt không dễ nhìn, suýt chút nữa tức đến phát khóc.
“Thính Thính, bọn họ dám nói chân cậu có vấn đề.”
Mạnh Thính đang kiểm tra lại bài tập tiếng Anh, nghe vậy bèn cười nói: “Sao vậy?”
“Miệng lưỡi của mấy nữ sinh kia thật ghê gớm, nói cậu trước đến giờ không hề mặc váy một là do trên đùi có sẹo, hai là bị chân vòng kiềng*.”
(*) Chân vòng kiềng (còn gọi là chân cong, chân chữ O) là tình trạng đầu gối và cẳng chân cong vòng hướng ra phía ngoài, không thẳng như thông thường. Người bị vòng kiềng có thể bị 1 hay cả 2 chân và thường cảm thấy thiếu tự tin khi diện các trang phục, quần áo. Chân vòng kiềng có thể có nguyên nhân không phải do bệnh lý có từ trước. Ví dụ như biến đổi sinh lý bình thường.
Hai mắt Mạnh Thính cong cong lên.
“Cậu còn cười nữa à!”
Mạnh Thính chỉ cảm thấy trí tưởng tượng của bọn họ thật phong phú. Ở đời trước cô bị bỏng ba mươi phần trăm cơ thể, quả thật chân đã bị hủy hoại. Nhưng ở đời này chân không hề bị gì cả. Cô không mặc váy là bởi vì khi còn bé những bộ váy đều do một tay Tăng Ngọc Khiết tự mình làm ra. Sau này khi bà qua đời, đôi mắt của cô lại không tiện, luôn vướng víu nhiều thứ nên mặc quần thì tiện hơn rất nhiều, có thể bảo vệ không bị trầy xước da, mùa đông mùa hè đều có thể mặc, còn tiết kiệm tiền nữa.
Bộ váy hiện tại duy nhất của cô chính là trang phục vũ đạo, còn thêm hai bộ váy bà ngoại tự tay làm.
Nhưng mà các cụ già thường bảo thủ, may bộ váy xuống đến tận bắp chân. Đó là một loại hương vị thanh lệ thuần khiết thời Dân Quốc.
Mạnh Thính thật sự không có chiếc váy ngắn hay quần đùi nào.
Nói đi cũng phải nói lại, Triệu Noãn Chanh sau khi mắng xong đám người miệng lưỡi cay độc kia thì cũng tò mò hỏi: “Sao cậu không mặc váy vậy Thính Thính?”
Mạnh Thính thành thật nói: “Tớ không có váy.” Những bộ váy trước năm mười bốn tuổi đã không còn phù hợp nữa.
“…”
Mạnh Thính thực sự là tuyệt đối nghèo lắm luôn rồi.
Cô không nghĩ đến muốn chạy theo cách ăn mặc của những nữ sinh cùng trường, Thư ba ba kiếm ra đồng tiền không hề dễ dàng chút nào. Trên đời này cái gì cũng có giá của nó, bọn họ có suy đoán hay có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Không thể nào vì người khác cho rằng chân mình khó coi thì mình lại xem nó khó coi thật.
Mạnh Thính cũng không thèm để ý, Triệu Noãn Chanh thì tức giận vô cùng.
Tức giận lắm luôn.
Hết lần này tới lần khác lại không thể trị tội đám người kia.
Triệu Noãn Chanh nghĩ đến có một ngày Mạnh Thính sẽ mặc một chiếc váy ngắn khiến cho người khác phải giật mình trố mắt nhìn vì sự xinh đẹp của cô, đánh cho mặt của mấy kẻ kia vài phát bốp bốp, nhưng mà chính chủ trước mặt đây lại không phối hợp gì hết.
“Chính chủ cô nương” thì đang rất vui vẻ xem xong một xấp đề toán phần dành trọn điểm, dọn dẹp xong ba lô chuẩn bị về nhà.
Triệu Noãn Chanh kéo cánh tay Mạnh Thính lại, nhớ đến những lời chua chát của đám người kia: “Thính Thính ơi, Thính Thính à, khi nào cậu mới chịu mặc váy đây? Bọn họ ngày càng quá đáng lắm rồi!” Cô ấy ấu trĩ không tưởng tượng được, “Không mặc sẽ không cho cậu đi.”
Đôi mắt Mạnh Thính lấp lánh ý cười: “Cậu thật sự muốn xem à?”
Triệu Noãn Chanh gật đầu.
“Buổi tối ngày thứ Sáu tớ sẽ tham gia cuộc thi vũ đạo, cậu có muốn đến không?” Mạnh Thính cũng rất bất đắc dĩ, cô phải mặc một chiếc váy ngắn như vậy, cái loại váy ngắn bồng bồng kia, trang phục múa ba lê có thể phác họa đường cong mảnh khảnh cân xứng của đôi chân.
“…” Triệu Noãn Chanh phải mất một lúc lâu sau mới có thể tìm lại giọng nói của mình, “Đến chứ!” Cô ấy không nghĩ đến Mạnh Thính cũng biết khiêu vũ, còn tham gia thi đấu nữa chứ!
Triệu Noãn Chanh bỗng cảm thấy người bạn mà cô quen biết, ngoài việc được gọi là hoa khôi và chú tâm học hành ra thì không có sở trường nào khác nữa, vậy mà người trước mặt cô đây dường như không phải là Mạnh Thính nữa rồi ô ô ô!
Mạnh Thính còn biết khiêu vũ nữa đó!
Triệu Noãn Chanh nhẹ nhàng hỏi: “Ngoại trừ việc biết khiêu vũ ra, cậu còn biết cái gì nữa?”
Mạnh Thính suy nghĩ: “Đánh đàn dương cầm, biết một chút đàn violon, một chút hội họa Trung Quốc và đánh cờ vua.” Còn thêm phiên dịch nữa.
Đời trước từ sau khi bị bỏng, công việc chính của cô chính là tiếng Anh, dựa vào nó để sinh tồn.
Triệu Noãn Chanh: “…” Thế giới quan hơn một năm qua của cô ấy đều sắp sụp đổ mất rồi. Ôi mẹ ơi Thính Thính thật sự là thiếu nữ toàn năng nha. Cô ấy thực sự rất muốn quỳ sát đất, còn có cái gì cậu không biết nữa không hả tiên nữ ơi!
***
Vận may của Mạnh Thính không được tốt lắm, cuộc tranh tài vì có rất nhiều thí sinh nên thời gian thi đấu của cô bị dời sang tối muộn ngày thứ Sáu.
Mạnh Thính chỉ có thể xin nghỉ để tham gia thi đấu.
Triệu Noãn Chanh cũng rất cố chấp. Cô ấy chỉ là một nữ sinh, chỉ vì muốn xem Mạnh Thính khiêu vũ mà đã suy nghĩ kĩ lưỡng biện pháp, quyết định tối thứ Sáu đó sẽ ôm bụng kêu than, giáo viên chủ nhiệm chắc chắn sẽ để cô ấy rời đi.
Nhưng buổi tối tự học hôm thứ Sáu cũng là thời điểm Giang Nhẫn được dạy bổ túc.
Thế là trước khi đến giờ tự học vào buổi tối thứ Năm, mặt trời lặn xuống, ráng chiều nhuộm đỏ khắp chân trời, lần đầu tiên Mạnh Thính đi đến trường trung học Lợi Tài tìm Giang Nhẫn.
Cô dự định sẽ dạy kèm cho anh luôn hôm nay, nói với anh thứ Sáu cô có việc, hỏi anh có thể học bổ túc trong hôm nay luôn được không.
Khung cảnh trường Lợi Tài tốt hơn trường Thất Trung nhiều, cây cối xanh um tươi mát.
Vừa mới bước chân vào trường học sẽ thấy được hai hàng cây liễu, vào mùa hè cành cây liễu đã hoàn toàn vươn dài ra bên ngoài. Còn có thêm mấy khóm cây Bạch Dương thẳng tắp cành lá rậm rạp.
Giờ tự học buổi tối ở Lợi Tài không được nghiêm chỉnh lắm, nghe đâu các học sinh thường sẽ tụ tập lại một chỗ chơi đùa. Vì không hề lên lớp nên khắp mọi ngóc ngách trong sân trường đều tụ tập chơi bóng rổ, tán gẫu trên trời dưới đất, thậm chí có người còn quang minh chính đại ôm ôm ấp ấp.
Mạnh Thính chưa từng chú ý đến sự náo nhiệt như thế này ở trường Lợi Tài, lúc cô luyện đàn dương cầm đều là thời điểm tan học của bọn họ mà đi đến.
Học sinh trường Lợi Tài không ngờ rằng giờ này mà cũng có thể gặp được cô ở chỗ này.
Mạnh Thính gửi cho Giang Nhẫn một tin nhắn rồi đứng bên dưới gốc cây Bạch Dương chờ đợi.
Cái hấp dẫn sự chú ý của người khác chính là quần áo trên người của cô, đồng phục của trường Thất Trung quả thật xấu đến mức khiến người khác phải nhìn chăm chú.
Thế nhưng sau đó khi nhìn kĩ lại thì phát hiện ra cô rất xinh đẹp.
Thiếu nữ mười bảy tuổi, làn da trắng nõn mỹ miều, ráng chiều đỏ chiếu rọi xuống người cô càng khiến cho người ta không thể dời mắt nổi. Không chỉ là xinh đẹp mà khí chất cũng vô cùng xuất chúng.
Rất nhiều nữ sinh trường Lợi Tài đều yêu thích nhuộm tóc, bấm lỗ tai, so với những người đồng trang lứa càng thêm già dặn và quyến rũ, không phải là không xinh xắn, chỉ là hiếm có người nào mang vẻ thanh thuần hoạt bát như vậy. Mạnh Thính chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó mà đã khiến cho rất nhiều người vụng trộm ngắm nhìn.
Cơ hội đã tới rồi, vừa nhìn là biết ngay cô chính là học sinh ngoan hiền.
Giang Nhẫn không để ý tới tin nhắn, anh đang làm đề toán mà Mạnh Thính đưa cho.
Vẫn là Hạ Tuấn Minh tranh thủ liếc ngang qua một cái.
Mới nhìn một chút mà anh ta muốn cười điên luôn rồi: “Mẹ nó ha ha ha anh Nhẫn, anh viết gì thế này, buồn nôn quá đi.”
Giang Nhẫn cụp mắt, màn hình điện thoại di động trong hộc bàn chợt lóe lên.
Người gửi – bảo bối.
Giang Nhẫn hoài nghi là mình nhìn lầm. Nhưng mà dòng chữ độc nhất vô nhị trên màn hình đã nói cho anh biết mình không hề lầm, anh cong cong môi, vỗ một phát sau gáy Hạ Tuấn Minh: “Ý kiến gì hả, ông mày cam tâm tình nguyện đó.”
Nhìn dòng tin nhắn, một chút anh cũng không thể đợi thêm nữa, đi nhanh xuống lầu dưới, đi được mấy bước anh dứt khoát chạy luôn.
Cơn gió tháng Năm nhẹ nhàng lướt nhanh trên gương mặt, trước giờ lên lớp còn mười lăm phút.
Ráng chiều nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời, anh xuyên qua thao trường, chạy băng qua từng con đường nhỏ có khu rừng rậm rạp, vừa mới liếc mắt một cái đã trông thấy Mạnh Thính.
Cô đứng dưới phòng âm nhạc chờ đợi.
Những khóm lan điếu rũ xuống từ tầng ba, gốc cây Bạch Dương thẳng tắp. Đứng đối diện cô là một nam sinh đang cùng cô nói chuyện.
Mạnh Thính nhếch khóe miệng nhỏ, lắc đầu.
Nam sinh kia không nỡ rời đi.
Sắc hoa hồng chiếu rọi xuống trên làn da trắng nõn của cô, khắp người Mạnh Thính đều cực kỳ bắt mắt.
Giang Nhẫn khó chịu chết đi được.
Nhưng anh không hề nghĩ lại mà xem, nam sinh kia, theo lý mà nói cũng cùng là một loại da mặt dày như chính anh đây. Cùng là loại người không biết xấu hổ cầu xin người khác thích mình, bản chất không hề có sự khác biệt.
Giang Nhẫn không hề có mảy may chút khách sáo nào, mấy bước đi qua nắm lấy cổ áo của tên nam sinh kia, cười lạnh lên tiếng: “Nói gì đó, cũng nói một chút cho ông đây nghe cái coi.”
Nam sinh kia bị người ta nắm lấy cổ áo sơ mi: “Mẹ nó!” Đang tính nổi giận thì thấy rõ người trước mặt bắt đầu nói lắp: “Anh Nhẫn…”
Tên tuổi của bá chủ trường học cũng không phải là dạng ‘có tiếng nhưng không có miếng’.
Toàn bộ học sinh trường Lợi Tài này có thể không biết đến hiệu trưởng nhưng không thể không biết đến Giang Nhẫn.
Mạnh Thính thấy Giang Nhẫn nổi giận thì liền đau đầu.
Sao mà anh cứ động một tí thì phát cáu lên rồi, tính tình xấu thật đó. Tiết trời buổi chiều gió thổi nhẹ nhàng, thổi nhẹ làm rối tung phần tóc trước trán của cô.
Thân thể thiếu niên chắn ở trước mặt cô, vây cô lại một cách chặt chẽ. Mạnh Thính đứng sau lưng Giang Nhẫn, do dự, duỗi bàn tay bé nhỏ ra, nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh.
Anh an phận chút có được không vậy?
Giang Nhẫn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trước ngực phải đề một chữ cái “J” đơn giản màu trắng*.
(*) phiên âm tên của Giang Nhẫn là Jiang Ren.
Sau lưng áo sơ mi có chút lực nho nhỏ khẽ kéo tựa như sức lực của chú mèo con, Giang Nhẫn ngây ngẩn cả người, trong lòng giống như có gì đó nổ tung, trái tim không kiểm soát được điên cuồng đập loạn nhịp.
Ở nơi mà tất cả mọi người không nhìn thấy, bàn tay nho nhỏ của thiếu nữ nhẹ nhàng lắc lắc.
Vốn đang không có nhiều người chú ý tới bên này vì cũng sắp đến giờ phải lên lớp. Nhưng mà Giang Nhẫn vừa đến đã dữ dằn như thế, bây giờ có vài người đứng xem náo nhiệt nhưng không dám trực diện mà xem, chỉ có thể len lén quan sát.
Giang Nhẫn vừa hung dữ vừa cuồng dã, không hề có chút vẻ mặt của một người tốt bụng nào hết, tình huống thế này nếu xuất hiện trong phim truyền hình thì rất giống với những tên cường hào ác bá.
Giang Nhẫn đích thực chính là nhân vật phản diện xấu xa đó.
Mạnh Thính cho là anh không cảm nhận được nên mới khẽ lắc lắc.
Mạnh Thính muốn nhắc nhở anh, mọi người đều đang nhìn kìa, anh nên có chừng mực chút đi chứ tên lưu manh kia.
Chút lực nho nhỏ này của cô đến cả cơn gió nhẹ của mùa hè cũng không sánh bằng. Nhưng lại giống như sợi lông vũ lướt nhẹ tận sâu thẳm bên trong xương cốt.
Lấy cái chỗ ấy làm điểm xuất phát, cảm giác lạ kỳ lan tràn ra, xương cốt Giang Nhẫn đều tê dại.
Cô là đang… làm nũng với anh ư?
Nam sinh kia không thấy được động tác của Mạnh Thính, anh ta khóc không ra nước mắt: “Anh Nhẫn, em không phải cố ý đâu, là do em đi ngang qua thôi. Đến giờ lên lớp rồi, anh có thể buông ra được không?”
Sau đó anh ta cảm thấy như mình gặp ma mất rồi, ác bá coi trời bằng vung của trường bọn họ, khóe miệng chợt co lại, biểu tình kì hoặc, buông lỏng tay ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bá Vương Sủng Ái Cô Vợ Mù
Chương 47: Làm nũng
Chương 47: Làm nũng