TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3362 “ANH MUỐN TÔI RA TAY TRƯỚC?”.

“Thánh thủ đại nhân không thể nào thua được!”.

Lập tức có người nhà họ Dục lên tiếng, lạnh lùng nói.

Rất nhiều người đều gật đầu đồng tình.

Trong mắt bọn họ, cuộc thi này chẳng có gì phải hồi hộp.

“Nhưng nếu anh ta thua thì sao?”.

Lâm Chính không quan tâm đến lời nói của đối phương, tiếp tục hỏi.

“Tôi đã nói rồi, thánh thủ đại nhân sẽ không thua, cậu không hiểu tiếng người sao?”, người nhà họ Dục kia có chút tức giận, bước mấy bước tới, trừng mắt quát Lâm Chính.

Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn người nhà họ Dục trước mặt, nói rất đúng mực: “Nếu trong lòng các anh đã có kết quả thì tôi nghĩ cuộc thi này cũng không cần thiết nữa. Nếu các anh nghĩ có thắng thua thì cuộc thi mới có thể tiếp tục được”.

“Cậu…”, người kia á khẩu.

“Hừ, không biết tốt xấu! Được, thế này đi, nếu tôi thua thì tôi cũng quỳ xuống, dập đầu xin lỗi anh, thừa nhận y thuật của vực Diệt Vong chúng tôi không bằng ngoại vực các anh, được chưa?”, Giản Đào cười khẩy đáp.

“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi là được rồi, nếu luận y thuật của ngoại vực và y thuật của vực Diệt Vong thì e là không ai thể hiện được đâu”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Vậy thì đừng nhiều lời nữa, chúng ta thi luôn đi, cũng không cần thi mấy thứ lằng nhằng, thi châm thuật thôi là được rồi”, Giản Đào có chút mất kiên nhẫn, tiện tay rút mấy cây châm bạc trên người ra, nói.

“Thi châm thuật sao? Cũng được, thi kiểu gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Lấy năm huyệt vị chính trên người chúng ta làm mục tiêu, ai có thể đâm trúng năm huyệt chính của đối phương trong mười châm thì coi như thắng. Nếu không đâm đủ năm huyệt chính, thì ai đâm trúng nhiều huyệt hơn sẽ thắng, thế nào?”, Giản Đào cười nói.

Anh ta vừa dứt lời, Ái Nhiễm liền biến sắc, nhỏ giọng nói: “Giản thánh thủ, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy! Ai mà chẳng biết Cửu Tử Chân Nhân giỏi nhất là châm pháp! Anh so châm với Lâm Chính chẳng phải là lấy ưu điểm của mình để tấn công nhược điểm của người khác sao?”.

“Cô Ái Nhiễm, cô nói thế là sai rồi, nếu so với anh ta thì cái gì của tôi cũng được coi là sở trường”, Giản Đào khẽ cười.

Ái Nhiễm nhíu mày.

“Cô Ái Nhiễm, không sao đâu, so châm thì so châm. Tôi tự nhận mình vẫn hiểu biết một chút về châm pháp, chuyện nhỏ thôi”, Lâm Chính mỉm cười đáp.

“Thần y Lâm, anh phải thật cẩn thận đấy”, Ái Nhiễm nhỏ giọng dặn dò.

“Ừ”.

Lâm Chính khẽ gật đầu.

“Vậy nhà họ Dục chúng tôi sẽ làm trọng tài”.

Dục Chấn Thiên bình thản nhìn, người nhà họ Dục thì mỉm cười đứng xem.

Đối với bọn họ, cuộc thi này chính là một trò vui.

“Chàng trai, cậu đã sẵn sàng chưa?”, Dục Chấn Thiên nhìn Lâm Chính chằm chằm, lên tiếng hỏi.

“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Lâm Chính gật đầu.

“Ngông cuồng ghê!”.

“E là thằng nhãi này chưa được mở mang hiểu biết về bản lĩnh của vực Diệt Vong chúng ta”.

“Lát nữa để xem cậu ta hối hận thế nào”.

“Tôi đang nóng lòng muốn chứng kiến dáng vẻ quỳ xuống xin tha của cậu ta đây”.

Người nhà họ Dục đang vây xem xung quanh đều thầm cười nhạo, vẻ mặt đầy châm chọc.

“Tự cao tự đại!”, Dục Chấn Thiên lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Nếu vậy thì tôi tuyên bố, cuộc thi chính thức bắt đầu!”.

Ái Nhiễm nín thở.

Tiếng cười cợt vang lên không dứt, thái độ không quan tâm lắm.

Bởi vì bọn họ nghĩ kết quả đã vô cùng rõ ràng.

“Tới đây!”.

Giản Đào cầm một chén rượu ở bên cạnh lên, vừa uống vừa hét lớn với Lâm Chính.

Đây là sự khinh thường một cách trắng trợn.

Lâm Chính nhíu mày: “Anh làm vậy thì chỉ sợ sẽ thua rất thê thảm! Tôi khuyên anh hãy nghiêm túc một chút!”.

“Nếu tôi nghiêm túc với anh thì mới là sự sỉ nhục đối với tôi! Ra tay đi, để tôi xem châm của anh có thể bay được bao xa!”, Giản Đào cười nói.

“Anh muốn tôi ra tay trước?”.

“Nếu không thì sao?”.

“Nếu vậy thì e là anh sẽ không có cơ hội để ra tay đâu”, Lâm Chính lắc đầu.

“Mẹ kiếp, sao anh nhiều lời thế nhỉ? Bảo anh ra tay thì ra tay đi! Nếu còn lèm bèm nữa thì ông đây sẽ điểm đúng tử huyệt của anh, phế luôn anh ở đây!”, Giản Đào nổi giận, ném chén rượu về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không hề tránh né.

Chén rượu ném trúng lồng ngực anh, sau đó rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Mấy giọt rượu thấm ướt lồng ngực anh.

Lâm Chính cúi xuống nhìn, sau đó khẽ gật đầu.

“Vậy được, để tôi ra tay trước!”.

Dứt lời, anh giơ tay lên, rồi lại nhanh chóng hạ xuống.

“Sao? Rụt vòi lại rồi à? Chẳng phải anh định ra tay sao? Sao lại thu tay rồi?”, Giản Đào nhíu mày, sau đó cười khẩy.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đã ra tay xong rồi!”.

| Tải iWin