TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3438 CÔ BÂY GIỜ KHÔNG DÁM KỲ VỌNG QUÁ NHIỀU.

"Sao vậy? Ái Nhiễm, lẽ nào cô không biết? Tôi nhận được tin rằng Trùng Long Cốc đã trao cho Nhiêu Ưng báu vật của bọn họ, chính là Trùng Long Thích! ! Cô thực sự nghĩ rằng tên nhãi họ Lâm đó có thể chống lại được thứ vũ khí này sao?" Giản Đào cười lớn nói.

Anh ta vừa dứt lời, khuôn mặt của Ái Nhiễm trở nên tái nhợt, cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mê cung, hoảng loạn như người mất hồn.

Thanh Huyền tông chủ ở bên cạnh mặt cũng biến sắc khi nghe điều này.

"Trùng Long Thích? Sao có thể như vậy được? Thứ này chẳng phải là báu vật gia truyền của Trùng Long Cốc sao? Trùng Long Cốc đã ra một quy tắc từ lâu, chỉ có cốc chủ mới có thể sử dụng thứ này! Tại sao....Nhiêu Ưng lại có được nó?", Thanh Huyền tông chủ đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giản Đào và hỏi anh ta.

"Hừ, một đám thiếu hiểu biết! Quy tắc là do người định ra, cũng chính là do cốc chủ đời trước định ra, cốc chủ hiện tại thay đổi quy tắc này thì đã sao? Hơn nữa, thiên tài Nhiêu Ưng đến đây để giành được vị trí đứng đầu cuộc thi, vậy thì chắc chắn phải đụng độ với người của Thần Cung thế gia. Bởi lẽ đó, họ đưa Trùng Long Thích cho anh ta cũng có gi kỳ lạ đâu?"

Giản Đào liếc nhìn Thanh Huyền tông chủ một cách khinh bỉ.

Thanh Huyền tông chủ trầm mặc.

"Cô Aí Nhiễm, tôi khuyên cô không nên đặt hy vọng vào tên đó, về nhà họ Dục sớm đi, tôi nghĩ bố cô sẽ không tính toán với cô đâu. Mặc dù Giản Đào tôi không thể giành được vị trí quán quân, nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ lọt vào top 20 bảng xếp hạng, thậm chí có cơ hội lọt vào top 10 bảng xếp hạng. Nếu cô theo tôi, tương lai sẽ được hưởng cả danh cả lợi, vinh hoa phú quý vô tận, đi đâu cũng được kính trọng, sủng ái, cũng làm gì có ai dám chọc giận cô kia chứ?", Giản Đào mỉm cười, đôi mắt đầy vẻ đắc ý.

Ái Nhiễm im lặng một lúc, sau đó đáp bằng giọng khàn khàn: "Giản thánh thủ, tôi không quan tâm đến danh hay lợi. Điều tôi quan tâm anh không thể hiểu được. Bất kể Nhiêu Ưng có trong tay báu vật gì hay Lâm thần y sẽ phải đối mặt với điều gì, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Tôi tuyệt đối sẽ không vì Lâm thần y thất bại mà quay sang thỏa hiệp với anh! Vì vậy, anh nên bỏ cuộc đi! Tôi sẽ không đi theo anh đâu!"

"Cô! Đúng là không biết tốt xấu!"

Giản Đào vô cùng tức giận, chỉ vào Ái Nhiễm rồi quát lên: "Tốt! Nếu vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa!"

Ái Nhiễm cau mày: "Anh định làm gì?"

"Làm gì? Ái Nhiễm à Ái Nhiễm, tôi không tin cô thực sự có thể bỏ mặc nhà họ Dục! Nói cho cô biết, khi tôi lọt vào top 20, tôi sẽ đi báo công với sư tôn! Sư tôn nhất định sẽ thưởng cho tôi thật hậu hĩnh, sau đó tôi sẽ xin sư tôn đích thân tới nhà họ Dục cầu thân, nếu như cô không đi theo tôi, không chịu làm người phụ nữ của tôi thì sư tôn nhất định sẽ trút giận lên cả nhà cô, cả nhà họ Dục sẽ vì cô mà diệt vong!", Giản Đào cười lạnh.

"Vô liêm sỉ!"

Ái Nhiễm nghiến răng nghiến lợi: "Nhà họ Dục đã cho anh nhiều lợi ích như vậy, vậy mà anh lại làm vậy với nhà họ Dục sao? Anh là đại diện của nhà họ Dục đấy!"

"Đại diện? Vậy thì đã sao? Nếu không phải sư tôn không thể đăng ký tham dự cuộc thi, cô cho rằng tôi sẽ chạy tới nhà họ Dục sao? Tôi và nhà họ Dục chẳng qua chỉ là một mối quan hệ hợp tác, rất nhiều đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân đã đến các gia tộc khác với tư cách là đại diện để tham gia cuộc thi, tôi không phải là người duy nhất. Trong mắt chúng tôi, những gia tộc này chỉ là một bàn đạp, chỉ là một tấm vé vào cửa cuộc thi với tư cách là người đại diện. Các người giúp chúng tôi tham dự cuộc thi, đạt được sự sủng ái của sư tôn! Ngoài ra, các người chẳng là gì cả!", Giản Đào khinh bỉ cười khẩy.

Ái Nhiễm siết chặt tay, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ.

Giản Đào quay lưng lại.

"Ái Nhiễm, cứ chờ xem, sau khi chung kết diễn ra và tôi đã giành được thứ hạng top 20 thì hoặc là cô chủ động ngoan ngoãn lên giường với tôi, hoặc cô đứng nhìn nhà họ Dục diệt vong, hahahaha...."

Giản Đào cười lớn và rời đi.

Ái Nhiễm tức đến nỗi lồng ngực như sắp nổ tung.

Thanh Huyền tông chủ yên lặng đứng ở một bên.

Với thân phận và sức mạnh của mình, ông ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào.

"Ái Nhiễm, con đừng quá lo lắng, Lâm tiên sinh còn chưa thua, nếu như có thể đạt được thứ hạng tốt trong cuộc thi và có được sự hậu thuẫn của một thế lực hùng mạnh thì ngay cả Cửu Tử Chân Nhân cũng không dám tùy tiện gây khó dễ cho cậu ấy", Thanh Huyền tông chủ hít sâu một hơi, thấp giọng an ủi.

Ái Nhiễm không nói gì, tiếp tục nhìn Lâm Chính.

Cô bây giờ không dám kỳ vọng quá nhiều.

Bởi Lâm Chính giờ phải đối mặt với thứ vũ khí đáng sợ như Trùng Long Thích.

Hiện tại vẫn chưa thể biết liệu anh có thể vượt qua cửa tử này hay không!

Lúc này, Nhiêu Ưng lại bắt đầu tấn công.

Hắn xòe tay sang hai bên, giữa lòng bàn tay xuất hiện một lượng lớn kim bạc sáng loáng như những ánh sao, sau đó hắn đột nhiên dồn sức đẩy kim bạc bay về phía trước.

Vút!

Những chiếc kim bạc lại bay ra, nhưng lần này chúng không trực tiếp lao về phía Lâm Chính mà bay lượn xung quanh anh, cuối cùng xuyên qua toàn bộ cơ thể Lâm Chính.

"Thích khí?"

Lâm Chính cau mày, ngay lập tức hiểu ý đồ của Nhiêu Ưng.

Hắn dùng kim châm này, ý đồ là muốn quấy nhiễu khí công của Lâm Chính, để cho anh không thể thi triển chiêu thức!

Lâm Chính lập tức vươn tay rút kim ra.

Thấy vậy, Nhiêu Ưng nhanh chóng lao về phía Lâm Chính như một cơn bão.

Mỗi lòng bàn tay đều mang theo vạn loại độc tố, vô cùng đáng sợ.

Hắn không muốn cho Lâm Chính cơ hội rút kim.

Thấy vậy, Lâm Chính dứt khoát từ bỏ việc rút kim, đồng thời giơ hai tay lên điên cuồng chống đỡ.

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch....

Chưởng của họ liên tiếp đập vào nhau, từ mỗi cú va chạm đều phun ra một đám sương độc lớn.

Những người xung quanh vội vã rút lui, không dám lại gần chút nào.

Chỉ cần chạm nhẹ vào những chất độc này cũng đủ để giết họ.

Sau khi chiến đấu như vậy một lúc, hai bên đột nhiên tách ra.

Nơi mà họ giao đấu xuất hiện một đám mây độc dày đặc, đám mây độc ăn mòn mặt đất, thậm chí bẻ cong nứt tường, có thể tưởng tượng đám mây độc này đáng sợ cỡ nào.

Lâm Chính nhíu mày, nâng lòng bàn tay mình lên rồi liếc nhìn thì thấy lòng bàn tay đen như mực, hiển nhiên là trúng độc.

Ngược lại, Nhiêu Ưng đứng ở phía xa như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt kiêu ngạo, khinh thường nhìn Lâm Chính.

"Cậu đánh không lại tôi, dù sao giữa hai chúng ta có sự chênh lệch quá lớn! Tôi là một trong những thiên tài ở nơi này! Còn cậu, chẳng là gì cả", Nhiêu Ưng chắp tay sau lưng và lạnh lùng nói.

| Tải iWin