TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3464 THẬT ĐÁNG KINH NGẠC!

Câu nói này của Lâm Chính khiến tất cả mọi người hoàn toàn im lặng.

Bọn họ kinh ngạc nhìn Lâm Chính đang ở võ đài bên cạnh, tất cả đều ngơ ngác, còn cho rằng mình đã nghe nhầm.

“Thằng kia, mấy lời vừa nãy là anh nói sao?”

Duy Ngã Mệnh không hề mất bình tĩnh mà cất tiếng hỏi, lạnh lùng nhìn chắm chằm Lâm Chính.

“Là tôi nói”.

“Vậy là anh đang sỉ nhục tôi đúng không?”, Duy Ngã Mệnh nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi”.

"Sự thật ư?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Người này đã mất khả năng chiến đấu, không còn khả năng phản kháng lại anh, nhưng anh vẫn muốn giết anh ta, không phải là anh muốn diệt từ tai họa về sau sao?”, Lâm Chính nói.

“Diệt trừ tai họa hả?”

“Đương nhiên, tôi quen biết với Sở Thu từ trước, cũng đã từng đánh nhau với anh ta, thực lực của anh ta không chỉ ở trạng thái như bây giờ, tôi nghĩ chắc chắn vì một nguyên nhân gì đó mà anh ta đã không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của mình, nếu không thì anh ta muốn giết anh cũng dễ như trở bàn tay!”, Lâm Chính nói.

Những lời này được nói ra khiến cho những người của Vân Tiếu sơn trang ngơ ngác.

Đám người Thanh Huyền Tông, Ái Nhiễm và Tề Phượng Sơn đều trở nên bàng hoàng, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Duy Ngã Mệnh biết rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, cười ha hả nói: “Thằng kia, anh cho rằng tôi không biết anh có ý đồ gì sao? Anh chỉ đang dùng thủ đoạn khích tướng để tôi không giết hắn chứ gì! Anh cho rằng tôi không nhận ra mấy thủ đoạn nhỏ nhặt này hay sao?”

“Tôi nói rồi, những gì tôi nói đều là sự thật, thực lực của tôi và Sở Thu ngang nhau, chúng tôi đã quen biết từ lâu, sao tôi lại không biết thực lực của anh ta thế nào chứ? Đừng nói là anh ta, trên thực tế ngay cả tôi, anh cũng không đánh lại”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Ồ! Nói năng ngông cuồng! Nếu đã như vậy thì tôi sẽ chấp nhận lời khích tướng của anh, không giết hắn nữa, những dù vậy thì hắn cũng không thể sống tiếp! Còn anh, nếu anh đã nói có thể dễ dàng đánh bại được tôi thì ở trận đấu tiếp theo, chắc hẳn anh có thể dễ dàng chiến thắng nhỉ? Tôi sẽ đợi anh ở vòng thứ ba! Tôi hy vọng thực lực của anh cũng sẽ mạnh mẽ như miệng lưỡi của anh!”, Duy Ngã Mệnh thích thú nói, sau đó buông lỏng tay ra.

Cơ thể của Sở Thu lập tức ngã ập xuống đất như vũng bùn.

Bất tỉnh nhân sự.

Thấy vậy, trọng tài hét lớn: “Võ đài số hai kết thúc trận đấu, người chiến thắng là tuyển thủ Duy Ngã Mệnh!”

Thế nhưng khán giả ở hiện trường hình như không nghe thấy giọng nói của trọng tài, tất cả mọi người đều nhìn thẳng vào Lâm Chính.

Thật đáng kinh ngạc!

Mọi người đều khiếp sợ.

Vừa nãy Duy Ngã Mệnh suýt chút nữa đã giết chết Sở Thu, vậy mà lại có người không sợ chết dám vuốt râu hùm?

“Người này là ai? Sao lại chán sống như vậy chứ?”

“Cậu không biết anh ta hả? Đó là đại diện của Thanh Huyền Tông, là người ngoại vực, trước đó ở vòng thi đấu mê cung thứ nhất anh ta đã gặp may mắn, đánh bại Nhiêu Ưng đang ở trong trạng thái không tốt lắm!”

“Ra là như vậy, có vẻ anh ta thật sự có thực sự có một chút thực lực! Nhưng cũng không thể so sánh với Duy Ngã Mệnh được!”

“Thì đó, cho dù Nhiêu Ưng đấu với Duy Ngã Mệnh đại nhân cũng chưa chắc có phần thắng, bởi Duy Ngã Mệnh đại nhân từng nói không coi trọng vị trí cuối trong bảng xếp hạng bảy thiên tài anh kiệt, muốn bắt đầu khiêu chiến với người ở vị trí thứ sáu là Thần Cung Thương, nếu không thì sao Nhiêu Ưng có thể ngồi vào vị trí của bảy thiên tài chứ?”

“Nhưng tại sao người này lại to gan như vậy? Dám khiêu khích sỉ nhục Duy Ngã Mệnh đại nhân? Anh ta muốn chết hả?”

“Ha ha, vậy mới nói người ngoại vực hoàn toàn không biết sự đáng sợ của Duy Ngã Mệnh đại nhân! Nếu không thì sao lại nói năng ngông cuồng như vậy chứ?”

“Bảng đấu của anh ta cùng bảng đấu với Duy Ngã Mệnh, chỉ cần anh ta thắng trận đấu tiếp theo thì anh ta sẽ đối đầu với Duy Ngã Mệnh đại nhân, tới lúc đó anh ta sẽ biết bản thân mình ngu ngốc tới mức nào!”

“Thằng ngu thì không biết sợ, kẻ đần sẽ phải hối hận!”

Xung quanh bàn tán sôi nổi.

Đủ các kiểu khinh miệt, coi thường, những âm thanh trào phúng đều tập trung vào Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không sợ, anh đi thẳng tới võ đài đối diện kéo Sở Thu xuống.

“Thiếu trang chủ!”

“A Thu!”

Người của Vân Tiếu sơn trang nhao nhao chạy tới, nhanh chóng chữa trị cho gã.

Khung cảnh hơi hỗn loạn.

| Tải iWin