TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3593 LẦN NÀY BỌN HỌ ĐÃ DÙNG HẾT SỨC LỰC.

Chất liệu trong thần mộ chí tôn rất đặc biệt, có thể phong tỏa chướng khí đáng sợ chắc chắn không phải đá bình thường, muốn phá vỡ nó khó như lên trời.

Do đó, một khi lối vào thần mộ đóng lại, bọn họ muốn rời đi cũng khó như lên trời, ngoài trừ đợi năm mươi năm nữa thì không còn cách nào khác.

Nhưng thời gian năm mươi năm?

Ở trong mộ đá nà,y dù bọn họ có thực lực đáng sợ, nhưng cũng không phải thần tiên, không ăn không uống thì không gắng gượng được bao lâu.

“Nói cũng có lý!”.

Diệp Viêm gật đầu, bình thản đáp: “Vậy các người ở lại giúp tôi tìm nhẫn chí tôn”.

“Cảm ơn Thánh Quân!”.

Bọn họ mừng rỡ, vội vàng chắp tay.

“Đừng vội cảm ơn tôi, rốt cuộc các người có dự tính gì, tôi biết rõ. Các người chỉ muốn mượn cái cớ này ở lại thần mộ, sau khi tìm được nhẫn chí tôn thì lén giấu đi, mang nó rời khỏi đây! Cách nghĩ này không tệ, nhưng tôi khuyên các người hãy bỏ suy nghĩ đó đi, bởi vì tôi sẽ không cho các người cơ hội đó, có hiểu không?”, Diệp Viêm nói.

Bọn họ nghe vậy thì hơi hoảng hốt, nhưng không làm gì được.

Thánh Quân Diệp Viêm là người thế nào, chút tâm tư của bọn họ không thể giấu được hắn.

Dù bị nhìn thấu suy nghĩ cũng không có cách nào.

Bọn họ chỉ đành cúi đầu, không lên tiếng.

“Đi thôi!”.

Diệp Viêm nói, một mình đi từ từ về phía trước.

Những người khác vội vàng đi theo.

Có Diệp Viêm mở đường, đương nhiên bọn họ cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Thánh Quân đại nhân, nhẫn chí tôn chắc chắn là vật được chôn cùng với chí tôn của thần mộ, tôi đề nghị tìm ở mộ chính trước!”, Thiên Xu lại lên tiếng.

“Mộ chính ở nơi nào có biết không?”, Diệp Viêm hỏi.

“Theo tin tức chúng tôi có được, mộ chính nằm ở hướng Tây Nam. Trong thần mộ có tổng cộng năm ngôi mộ, bốn mộ kia là mộ thủ vệ của chí tôn, trong đó đầy rẫy cơ quan, vào ắt chết. Chỉ có mộ thứ năm này là không ai điều tra, có lẽ hài cốt của chí tôn nằm ở trong đó!”.

“Vậy thì dẫn đường đi”.

“Tuân lệnh!”.

Thiên Xu lập tức đi tới phía trước.

Những người khác đều nhíu mày.

“Sao tên Thiên Xu kia lại xum xoe bợ đỡ như vậy? Chẳng lẽ muốn dâng nhẫn chí tôn cho Diệp Viêm thật sao?”.

“Nếu Diệp Viêm lấy được nhẫn chí tôn, chúng ta uổng công đi một chuyến là chuyện nhỏ, chỉ sợ Diệp Viêm trở mặt lấy mạng chúng ta”.

“Diệp Viêm tính tình lạnh lùng tàn độc, giết người như ngóe. Hắn muốn diệt chúng ta, chúng ta hoàn toàn không có năng lực phản kháng!”.

“Xem ra Thiên Xu muốn lấy lòng Diệp Viêm, đợi Diệp Viêm có được nhẫn chí tôn thì tha cho anh ta một mạng”.

“Hừ, người này đúng là giỏi gió chiều nào theo chiều ấy, đúng là con chó!”.

Bọn họ bàn tán ở phía sau, căm phẫn bất bình.

Diệp Viêm liếc qua mấy người đó, không để tâm.

Bộp!

Đúng lúc này, Thiên Xu đi ở phía trước đột nhiên giẫm phải cơ quan gì đó, trong đường hầm hẹp dài vang lên tiếng động quỷ dị, sau đó gạch ở hai bức tường hai bên bắt đầu chuyển động.

“Không hay! Tôi giẫm phải cơ quan rồi! Mọi người cẩn thận!”.

Thiên Xu sốt sắng hét lên, vội vàng lộn vòng tới phía trước.

Một giây sau.

Vèo vèo vèo vèo…

Nhiều ngọn lửa dài bay nhanh ra ngoài, nhắm thẳng vào bọn họ, nhìn lại thì là châm được ngưng tụ từ lửa!

Bọn họ kinh hãi, vội vàng dùng khí kình chống đỡ.

Nhưng châm lửa rất kỳ lạ, dày dặn kinh người, vô cùng hung mãnh, bọn họ phải tốn rất nhiều công sức để chống đỡ.

Hai người trong số họ vì khí kình không dày nên bị châm lửa xuyên thủng phòng ngự, đánh vào lồng ngực.

Sau khi châm lửa vào cơ thể, da bọn họ lập tức đỏ lên.

“A! A!”.

“Nóng quá! Nóng quá!”.

Hai người kêu lên thảm thiết, sau đó ngã xuống đất, lăn lộn điên cuồng. Chỉ mất ba giây, xác thịt bọn họ tan chảy thành máu đọng trên mặt đất, vẫn còn sủi bọt.

“Hả?”.

Những người khác sợ đến mức sững người, ra sức vận chuyển khí kình ngăn chặn.

Lần này bọn họ đã dùng hết sức lực.

Diệp Viêm lại coi như không thấy, quanh người hắn có ánh sáng màu xanh nhạt che phủ. Dù số châm lửa kia hung hãn nhưng khi đâm về phía Diệp Viêm đều bị hút vào lớp màn sáng màu xanh nhạt, không một cây nào có thể đâm xuyên được nó.

Bên này, Thiên Xu nhìn thấy thì vẻ mặt căng thẳng.

Cơ quan kéo dài khoảng mười giây mới kết thúc.

Bọn họ đều mệt mỏi nằm liệt ra đất, ai cũng thở hổn hển.

“Mọi người có ổn không?”.

Thiên Xu cũng hết sức mệt mỏi, run giọng hỏi.

“Thiên Xu, anh không cẩn thận chút được sao?”, có người oán trách.

“Những ô cơ quan này giấu sâu như vậy, làm người ta không đề phòng được”, Thiên Xu bất đắc dĩ nói.

“Đừng nhiều lời, tiếp tục lên đường thôi!”.

Diệp Viêm nói.

“Vâng, Thánh Quân đại nhân”.

Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.

Thiên Xu tiếp tục dẫn đường ở phía trước.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Diệp Viêm đột nhiên lên tiếng: “Anh ra phía sau đi, tôi đi phía trước”.

Thiên Xu sửng sốt nhìn Diệp Viêm, không dám từ chối, chắp tay nói: “Vâng”.

Diệp Viêm tiến thẳng tới trước.

Thiên Xu ở phía sau sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Thiên Xu, chẳng lẽ anh muốn lợi dụng bẫy trong thần mộ để giải quyết Diệp Viêm?”.

Đúng lúc đó, một bóng người tiến tới gần, nhỏ giọng hỏi.

Thiên Xu biến sắc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái dáng vẻ yểu điệu thướt tha đi theo bên cạnh mình.

“Diên Dận?”.

| Tải iWin