Mặc dù Lâm Chính đã sắp xếp mọi chuyện trước khi tới vực Diệt Vong nhưng chỉ dựa vào những thứ đó mà muốn đối phó với Thiên Ma Đạo và Tử Vực là chưa đủ.
Giờ đây Lâm Chính đã có được xương chí tôn, lại có cả Thiên Sinh Đạo thì đương nhiên là anh khác trước kia.
Thế nhưng thực lực của một người dù sao cũng có giới hạn. Nếu như có thể điều động thêm cao thủ vực Diệt Vong giúp đỡ thì không những có thể nhanh chóng quét sạch những mầm họa của Giang Thành mà còn có thể chấn nhiếp được cả Thiên Ma Đạo và Tử Vực.
Đám đông chạy đi chuẩn bị cho Lâm Chính rời đi. Lâm Chính cũng không định đưa nhiều người đi, chỉ lấy vài người tinh nhuệ từ chỗ sơn trang Vân Tiếu và thế gia Độc Cô.
Như là Sở Thu, Trương Kỳ thì có thể đối phó được với tình thế của Giang Thành.
Ái Nhiễm làm ra vẻ không nỡ rời xa. Lâm Chính ngồi trên một tảng đá dưỡng thần chờ đợi mọi người thu xếp. Ái Nhiễm bặm môi, từ từ bước tới.
“Anh bảo trọng nhé”, cô ta khẽ nói.
Lâm Chính mở mắt nhìn cô ta: “Ái Nhiễm, hay là cô cùng tôi về Giang Thành. Cô đang bị bệnh, nếu cùng về Giang Thành thì có khi tôi có cách giúp cô điều trị”.
Ái Nhiễm cười khổ sở và lắc đầu: “Bệnh của tôi không đáng gì, chỉ cần không phát tác thì không sao”.
Cô ta bước tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính và nhìn về phía xa.
“Thực ra tôi hi vọng có thể cùng anh về Giang Thành, rời khỏi đây. Nhưng trước mắt tôi không đi được. Nhà họ Dục cần tôi làm nhiều việc, dù họ làm nhiều việc sai trái nhưng vẫn là gia tộc của tôi, tôi không thể bỏ mặc họ được”.
Lâm Chính gật đầu: “Không sao, đợi cô hết bận xong tới Giang Thành cũng được”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tới Giang Thành”.
Ái Nhiễm nhìn về phía trước: “So với việc chém chém giết giết ở đây thì Long Quốc không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Đây là nơi của những kẻ mạnh, ở nơi đây, nếu không có bản lĩnh thì sẽ khó mà sinh tồn được. Long Quốc thì khác, dù sao đó cũng là một quốc gia, có quy tắc, pháp luật. Ở đó có khi thật sự sẽ được hưởng thụ những khoảnh khắc yên bình, không cần suốt ngày đề cao cảnh giác...”
Lâm Chính giật mình: “Đúng là vậy. Rảnh thì tới Long Quốc du lịch. Mặc dù phong cảnh ở đây xinh đẹp nhưng Long Quốc cũng nhiều nơi đẹp không kém, đáng để đi một chuyến”.
“Ha ha, tới khi đó anh là hướng dẫn viên của tôi nhé?”, Ái Nhiễm quay qua nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.
“Đương nhiên rồi”, Lâm Chính gật đầu.
Ái Nhiễm mỉm cười, lẳng lặng nhìn Lâm Chính. Đột nhiên cô ta ghé lại gần ôm lấy Lâm Chính và vùi đầu vào lòng anh.
Lâm Chính bàng hoàng, tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Dục Chấn Thiên nhìn thành cảnh tượng đó thì vỗ tay vui vẽ: “Xong rồi”.
Lâm Chính không biết phải làm trước hành động của Ái Nhiễm. Tay anh đơ , rồi từ từ đặt lên vai cô ta.
Ái Nhiễm ngước nhìn anh rồi mỉm cười: “Bị dọa rồi hở?”
“Chút chút”, Lâm Chính ngại ngùng nói.
“Nếu tôi thơm anh thì sao?”, Ái Nhiễm chớp chớp mắt.
“Đừng, tôi có vợ rồi”, Lâm Chính vội nói.
“Ở đây họ không quá quan trọng chuyện một vợ một chồng", Ái Nhiễm mỉm cười.
Lâm Chính á khẩu, không biết phải trả lời như thế nào.
“Được rồi, không trêu anh nữa. Lâm Chính, cũng ổn rồi, chúng ta xuất phát thôi”.
Thấy mọi người cũng đã chuẩn bị xong xuông, Ái Nhiễm đứng dậy cười nói.
“Vậy tôi đợi cô ở Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Ừm, nhưng anh cũng phải chuẩn bị cho tốt. Diệp Viêm chắc chắn sẽ bào thù. Dù anh có về Giang Thành thì hắn chắc chắn cũng không bỏ qua cho anh”, Ái Nhiễm nghiêm túc nói.
“Yên tâm”, Lâm Chính gật đầu.
Sở Thu, Trương Kỳ nhanh chóng bước tới. Họ bắt đầu xuất phát. Ái Nhiễm lẳng lặng nhìn họ rời đi. Một lúc sau cô ta bặm môi, thở dài...