Đôi đũa kim loại kia bị ném xuống chiếc bàn gỗ dày với một lực rất mạnh.
Ngay sau đó, Lục Kiến Thành chậm rãi đứng dậy, ngón tay thon dài chỉ về phía của Lục Nhu và Dương Anh, mặt lạnh nhạt, không chút nể nang mà nói: “Bây giờ lập tức đuổi hai người này ra ngoài cho tôi.”
“Cái… cái gì?”
Môi Lục Nhu run rẩy, hoàn toàn không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy.
Hôm nay là ngày mừng thọ 80 tuổi của ông nội, một dịp quan trọng như vậy mà anh Lục lại muốn đuổi cô và mẹ ra ngoài.
Hơn nữa, cô ta cũng không thể ngờ rằng, mình chẳng qua chỉ là trách móc mấy câu về người vợ không thể gặp mặt của anh, vậy mà lại sắp bị anh đuổi ra ngoài.
“Sao thế? Tôi nói chưa đủ rõ à, sao còn đứng đó làm gì?”
Thấy bác Chu không nhúc nhích, Lục Kiến Thành càng tức giận hơn, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng.
Lúc này, bác Chu cũng biết rằng thiếu gia không phải là nhất thời nóng giận mà thực sự đã nổi cơn thịnh nộ rồi.
Nhưng mà Lục Nhu và Dương Anh suy cho cùng cũng là người của nhà họ Lục, mặc dù cách nhau mấy đời nhưng cũng là mang họ Lục.
Bác Chu có phần do dự, nhìn về phía Lục lão gia.
“Thưa ông, lời của thiếu gia…”
Ông nội Lục nhìn về phía bác Chu, khẽ gật đầu: “Cứ làm theo lời nó đi.”
Lục Nhu và Dương Anh vốn dĩ còn ôm một tia hy vọng, hy vọng rằng ông nội có thể chống lưng giúp bọn họ, không ngờ rằng ngay cả ông cũng không giúp họ.
Rất nhanh, vệ sĩ của nhà họ Lục đã đi vào.
Bọn họ một trái một phải, đứng bên cạnh Lục Nhu và Dương Anh đầy vạm vỡ: “Mời theo chúng tôi ra ngoài.”
Lục Nhu ngồi không nhúc nhích, cô ta chớp mắt, làm ra bộ dạng khốn khổ nhìn về phía ông nội Lục.
“Ông nội, mặc dù cháu không phải là cháu gái ruột của người, những mà cháu tốt xấu gì cũng là người nhà họ Lục, hôm nay là ngày mừng thọ 80 tuổi của ông, một ngày vui như vậy mà ông thật sự muốn đuổi cháu và mẹ ra ngoài sao?”
“Cha đã mất nhiều năm như vậy, những năm này đều là cháu và mẹ côi cút một mình, nương tựa lẫn nhau mà sống, người thật sự nhẫn tâm đối xử với cháu như vậy sao?”
Phải nói rằng, Lục Nhu diễn vai khốn khổ này vô cùng tròn vai.
Đây cũng là nguyên do bác Chu nhìn lại nhìn sang phía lão gia sau khi Lục Kiến Thành đưa ra mệnh lệnh.
Cha của Lục Nhu, Lục Chiếu Lương đã qua đời vài năm, kể từ khi cha qua đời, hai mẹ con họ đã phải chịu không ít lần bị ức hiếp, cũng như sự khổ cực.
Nếu như không phải là Lục lão gia nể tình họ là họ hàng xa nhà họ Lục nên chiếu cố, thì e rằng bọn họ đã sớm thành bộ dạng gì rồi.
Vốn dĩ nghĩ đến việc bọn họ là người nhà họ Lục nên mới tốt bụng ra tay giúp đỡ, nhưng hôm nay lại dám ngồi trên bàn mà ngang nhiên nói xấu cháu dâu của ông, đây là chuyện Lục lão gia không thể nhẫn nhịn được.
“Ông ơi, cháu biết sai rồi, là cháu đã nói xấu, cháu không nên cười cợt vợ của anh Lục như vậy, cầu xin ông lượng thứ cho mẹ và cháu một lần!”
“Ông nội, cháu xin lỗi, cháu biết sai thật rồi.”
Thái độ nhận lỗi của Lục Nhu cũng gọi là thành khẩn, khóc lóc đau đớn, Lục lão gia suýt nữa thì đã mềm lòng.
Lúc này, Dương Anh cũng nắm bắt lấy cơ hội, bà ta nhìn về phía Vân Thư, nắm lấy cánh tay của bà ấy.
“Chị dâu, mặc dù Chiếu Lương và Minh Bác không phải là anh em ruột thịt, chỉ là anh em họ, nhưng mà suy cho cùng thì cũng là người một nhà, bọn họ có chung ông nội mà, nể tình em đã gọi chị hai tiếng chị dâu đã lâu, xin chị hãy nói giúp bọn em.”
Mấy năm nay, Vân Thư niệm tình Lục Chiếu Lương và Lục Minh Bác là anh em họ, thực sự đã giơ cao đánh khẽ không ít lần.
Có khi cũng nghe thấy những lời bàn luận ngạo mạn của hai mẹ con bọn họ.
Nhưng nghĩ đến dù gì cũng là người nhà họ Lục, chỉ cần không quá quá đáng, bà cũng chẳng truy cứu nữa.
Không ngờ rằng chính điều này đã dung túng cho bọn họ, hình thành tính cách ham hư vinh tiền của, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, lòng tham không đáy của hai mẹ con bọn họ.
Vân Thư không lên tiếng chỉ hất cánh tay ra, sau đó nhìn Dương Anh: “Cô nói đúng, cô gọi tôi là chị dâu nhiều năm như thế, tôi lẽ ra không nên đặt việc nghĩa lên trên tình thân như vậy, nhưng hai mẹ con cô mới chính là chưa từng nghĩ đến chuyện tốt tôi đã làm, người mà Lục Nhu vừa mới chế nhạo là ai chứ hả?”
“Nó chế nhạo vợ của Kiến Thành, chẳng khác nào đang cười nhạo Kiến Thành, cười nhạo tôi hay sao?”
Nói đến đây, nếu Dương Anh và Lục Nhu ngoan ngoãn vâng lời đi ra ngoài, sau này người nhà họ Lục cũng sẽ không làm khó bọn họ.
Nhưng mà hai người cứ không biết tốt xấu gì, Lục Nhu đẩy vệ sĩ ra, khóc lóc nước mắt đầm đìa nói: “Ông, ông không thể đối xử với cháu như thế này được.”
“Ông ơi…”
Lục Nhu khóc lóc chạy qua, vậy mà lại trực tiếp quỳ xuống bên cạnh Lục lão gia.
Bữa tiệc đang được diễn ra sôi nổi tưng bừng, Lục Nhu khóc như vậy, đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn.
“Cho cô ba giây, mau ngừng khóc cho tôi.”
Dưới ánh mắt của Lục Kiến Thành, Lục Nhu ngoan ngoãn im miệng.
Vân Thư liếc mắt nhìn cô ta, nói: “Có chuyện này tôi vốn không muốn đem ra nói, muốn giữ cho hai mẹ con cô chút mặt mũi, nhưng nếu hai người đã không cần, vậy tôi cũng không khách sáo nữa.”
“Vừa rồi Nam Khuê bị người ta đẩy xuống hồ bơi, có biết là ai đẩy không?”
Lời vừa nói ra, gương mặt Lục Nhu ngay lập tức trắng bệch.
Nam Khuê?
Cái tên này cô ta có ấn tượng, nghe nói đó là cô gái mồ côi được ông nội nhận nuôi, rất được cưng chiều.
Không hề nghĩ tới vậy mà lại chính là cô, người đang ngồi bên cạnh ông nội Lục.
“Là cô đẩy à?” Lục Kiến Thành nhìn Lục Nhu, ánh mắt sắc lạnh đó như thể muốn dồn cô ta vào chỗ chết.
Lục Nhu do dự một hồi, cô ta vừa mở miệng định xin tha thứ, thì Lục Kiến Thành đột nhiên đưa tay ra, bắt lấy tay cô kéo đến trước mặt Nam Khuê.
“Xin lỗi đi.”
Giọng nói lạnh lùng của anh uy hiếp bên tai Lục Nhu.
Lục Nhu run rẩy, ngay lập tức khóc lóc xin lỗi: “Xin lỗi, chị Nam Khuê, là em sai, em không nên đẩy chị.”
“Lần này vẫn còn may, tôi không sao rồi, sau này chú ý chút.”
Hôm nay là lễ mừng thọ ông nội, Nam Khuê không muốn làm lớn chuyện, cho nên gật đầu coi như bỏ qua.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Lục Kiến Thành xách Lục Nhu lên ném ra ngoài.
Không sai, là “ném” ra ngoài.
Dương Anh cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại cầu xin tha thứ nữa, mất hết thể diện đi theo sau Lục Nhu ra ngoài.
Bữa tiệc lúc này mới bình thường trở lại.
Thấy tâm trạng ông nội vẫn tốt, không bị ảnh hưởng bởi Lục Nhu, Nam Khuê mới thở phào một hơi.
Cô nhanh chóng lột vỏ một con tôm bỏ vào trong bát của Lục lão gia: “Ông ơi, con tôm này mềm lắm, ông nếm thử xem.”
“Được.”
Lục lão gia nếm thử, khẽ gật đầu: “Umm, rất mềm, thực sự rất ngon.”
Bận rộn cả một ngày, buổi tối ăn cơm xong, Nam Khuê cuối cùng cũng có thể quay về phòng nghỉ ngơi rồi.
Nam Khuê thấy hơi buồn ngủ, muốn tắm rửa sớm rồi đi ngủ, nên đã cầm theo đồ ngủ vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Kiến Thành đi ra mở cửa.
“Thiếu gia, đây là món phu nhân đích thân hầm cho cậu và thiếu phu nhân, còn đây là canh giải rượu của cậu, phu nhân nói cả ngày hôm nay thấy cậu đã uống nhiều rượu, nên uống cho giải rượu, tỉnh người.”
Lục Kiến Thành dán ánh mắt vào một cái chén thủy tinh trong suốt khác, bác gái Chu liền vội giải thích.
“Phần này là tổ yến cho thiếu phu nhân, con gái uống vào rất tốt, da dẻ mềm mại, dưỡng da trẻ đẹp; thiếu phu nhân nhất định sẽ thích.”
“Được, thay tôi cảm ơn mẹ.”
Lục Kiến Thành bưng hai chén đi vào trong.
Thấy nhiệt độ canh giải rượu đã hợp lý, anh cũng quả thực có chút đau đầu, không nghĩ ngợi gì liền lập tức uống.
Sau khi uống xong, Lục Kiến Thành liền chau mày.
Canh giải rượu này lạ lạ sao ấy nhỉ?
Cảm giác không giống với mọi, hình như… có thêm mùi vị của thuốc đông y.
Lúc Nam Khuê tắm xong bước ra ngoài, khuôn mặt đỏ ửng lên, da dẻ cũng cảm tưởng như chạm vào là vỡ.
Thấy Lục Kiến Thành đã cởi giày, tháo cà vạt, cúc áo sơ mi trắng cũng đã cởi hai cái, cả người đỏ lên đang ngồi trên ghế khiến cô kinh ngạc vô cùng.
“Anh bị sao vậy? Có phải do uống rượu nên thấy không khỏe không?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành lắc đầu nói: “Anh thấy nóng quá.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 24: Giúp Nam Khuê trút giận
Chương 24: Giúp Nam Khuê trút giận