Nam Khuê ôm chặt lấy eo anh, đầu cũng dán vào lưng anh.
Cảm giác được nhiệt độ, thân thể Lục kiến Thành càng lúc càng cứng đờ.
Di chuyển ngón tay của mình, cuối cùng anh mở miệng: “Được.”
Nhẹ nhàng nói một chữ.
Mặc dù đơn giản như vậy, nhưng Nam Khuê đã rất vui vẻ, rất hài lòng.
Về đến nhà, Lục kiến Thành thả một bồn nước ấm cho Nam Khuê, để cô ngâm mình.
Hôm nay trời mưa quá to, bọn họ đã dầm mưa mấy giờ, nếu không loại bỏ khí lạnh trên người, sau này rất có thể sẽ bị cảm lạnh.
Ngâm mình trong bồn tắm, quả thật Nam Khuê cảm thấy cơ thể ấm áp hơn rất nhiều.
Trên mặt cũng đã có một chút huyết sắc, không tái nhợt như trước nữa.
Thừa dịp Lục kiến Thành tắm, cô ngay lập tức dùng nước ấm uống thuốc giữ thai.
Sau đó lên giường đi ngủ.
Quá buồn ngủ.
Cô thực sự rất mệt.
Lục kiến Thành tắm rửa xong rồi lên giường, định gọi cô thì phát hiện cô đã nằm sấp trên giường chìm vào giấc ngủ rồi.
“Nhóc con nói dối!”
Anh đưa tay sờ sờ sợi tóc Nam Khuê, đáy mắt hiện lên một chút dịu dàng.
Rõ ràng cách đây không lâu còn làm ra dáng vẻ đáng thương nói không có anh ôm thì không ngủ được, kết quả chớp mắt đã ngủ rồi.
Suốt bốn ngày không ngủ, Lục kiến Thành nằm xuống bên cạnh cô, cũng vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng, Nam Khuê mò được một bức tường ấm áp.
Cô mỉm cười, quay lại tiếp tục an tâm ngủ.
Một giấc ngủ này, hai người đều ngủ rất sâu.
Lúc tỉnh dậy đã mười giờ rồi.
Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, làm cho người khác phải nhức mắt.
Nam Khuê vội vàng xoay người, kết quả trong nháy mắt đã bắt gặp ánh mắt của Lục kiến Thành.
Đôi mắt của anh đen nhánh và trầm tĩnh giống như mọi khi.
Nam Khuê lập tức rũ mi mắt, cúi đầu xuống.
Trong những ngày qua đã có quá nhiều biến cố.
Nếu như không phải bởi vì ông nội đột ngột qua đời, bọn họ đã sớm ly hôn rồi, trở thành hai người hoàn toàn xa lạ.
Mà lúc này, hai người vậy mà còn nằm trên cùng một cái giường, mặt đối mặt nhìn nhau.
Nghĩ đến, cũng thật mỉa mai.
“Là ai nói, nhất định phải ôm tôi mới có thể ngủ được, kết quả lúc tôi tắm xong đi ra đã thấy người nào đó ngủ say rồi.” Lục kiến Thành mở miệng trước.
Nam Khuê ngẩng đầu, càng thêm xấu hổ: “Xin lỗi, do mệt quá, vừa lên giường đã ngủ thiếp đi.”
“Ngủ đã chưa?”
“Ừm, ngủ đã rồi.”
Lục kiến Thành vén chăn trên giường lên, anh mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc váy màu be đặt lên giường.
Nam Khuê có chút sững sờ, nếu cô nhớ không lầm, kết hôn được hai năm, đây là lần đầu tiên anh chủ động lấy quần áo cho cô, đương nhiên không tính bộ đồ ngủ kia.
“Mau rời giường đi ăn sáng, cơ thể em không tốt, nhất định phải ăn bữa sáng.”
“Ừm.”
Nam Khuê gật đầu, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào.
Rửa mặt xong, hai người cùng nhau đi xuống phòng ăn.
Trong phòng ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đều là những món cô thích ăn.
Nhìn một bàn ăn sáng, suy nghĩ của Nam Khuê ngay lặp tức trở lại ngày anh đề nghị ly hôn.
Ngày hôm đó, nó rất giống với những gì đã xảy ra như ngày hôm nay.
Nghĩ đến giọng điệu anh nói ly hôn, trái tim cô vẫn sẽ nổi lên từng trận chua xót cùng đau đớn.
Trên bàn ăn rất yên tĩnh, ngay cả tiếng đũa và thìa gần như đều nghe rất rõ ràng.
Cả hai đều chậm rãi ăn sáng, không ai nói gì.
Nhưng, lại giống như ăn ý, bữa sáng của hai người đều ăn rất chậm.
Một chén cháo trắng, Nam Khuê ăn gần mười phút.
Cuối cùng, các món ăn trên bàn đều bị bọn họ ăn sạch, không có gì để ăn nữa, hai người mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương.
“Kiến Thành…”
“Nam Khuê…”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Anh nói trước đi!” Nam Khuê nói.
Giống như ngày hôm đó, cô cho Lục kiến Thành cơ hội mở miệng trước.
Tuy rằng có di nguyện của ông nội, nhưng nếu anh vẫn kiên trì ly hôn, cô sẽ không ép anh, cô sẽ phối hợp đi làm thủ tục ly hôn với anh.
Lục kiến Thành nhíu mày nhìn cô: “Lần này em nói trước đi.”
“Anh có chắc không?”
”Ừm, em nói trước đi.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu.
Cô siết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay đã nổi lên từng lớp mồ hôi, hình như cả bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Lời nói trong lòng vẫn luôn nghẹn lại ở trong cổ họng, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, dứt khoát không quan tâm đến bất cứ điều gì, trực tiếp bất chấp tất cả: “Tôi muốn nói, nếu như có thể, chúng ta có thể không ly hôn không?”
“Tôi hối hận rồi, tôi không muốn ly hôn.”
Nam Khuê lại bổ sung một câu.
Nói xong, cô cảm giác thế giới giống như dừng lại.
Cả phòng khách yên tĩnh đến nghẹt thở.
Cô nín thở nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.
Lúc ngẩng đầu lại phát hiện, lông mày của Lục kiến Thành vẫn nhíu thật sâu.
Cô dùng nhéo vào lòng bàn tay một cái, lập tức nói: “Xin lỗi, tôi có hơi xúc động.”
“Nếu như anh kiên quyết muốn ly hôn, chúng ta đi ngay bây giờ, giấy tờ tùy thân tôi đã cất kỹ rồi.”
Nói xong, Nam Khuê đứng dậy đi lên lầu lấy giấy tờ.
Tuy nhiên, ngay khi cô bước đi, đột nhiên một cánh tay của cô bị kéo căng, và ngay sau đó cô đã được kéo vào một vòng tay ấm áp.Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Lục kiến Thành trực tiếp ôm cô từ phía sau, chiếc cằm xinh đẹp khẽ đặt trên vai cô.
Mùi hương thuộc về anh lập tức bao phủ khắp người cô.
Cô hít một hơi, trong hơi thở tất cả đều là mùi hương của anh.
Trái tim Nam Khuê đập điên cuồng, cô không khống chế được bản thân.
Một lúc lâu sau, mới tìm thấy giọng nói của mình, run rẩy hỏi: “Anh đây là có ý gì?”
“Lục kiến Thành, như vậy không vui chút nào.”
Ôm chặt cô hơn, giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành vang lên bên tai cô: “Nam Khuê, người nên nói xin lỗi là tôi.”
“Được.”
“Cái gì?” Nam Khuê nghi ngờ hỏi.
Lục kiến Thành xoay người cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Vừa rồi không phải hỏi tôi, có thể không ly hôn không? Tôi đồng ý, tôi nói được.”
“Cái… cái gì?” Lần này, Nam Khuê rất ngạc nhiên và bất ngờ.
Cô đứng đó ngây người.
Trong nháy mắt, đại não trống rỗng, cả người cũng choáng váng.
Lục kiến Thành đưa tay, ôm cô vào lòng, giọng nói dễ nghe đè lên tai cô, nghiêm túc nói với cô: “Em không nghe lầm, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta không ly hôn nữa, chúng ta cùng nhau sống tốt những ngày sau này.”
“Là vì ông nội sao?”
“Vì ly do gì cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta sẽ không ly hôn nữa.”
Sự né tránh của anh đã nói lên tất cả.
Hít sâu một hơi, Nam Khuê ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Được.”
Về phần Phương Thanh Liên, cái tên này dường như đột nhiên biến thành một điều cấm kỵ.
Cô không đề cập tới, Lục kiến Thành cũng không có.
Mà lúc này, điện thoại của Lục kiến Thành vang lên.
Sau khi nghe điện thoại xong, anh đi tới, chủ động nói: “Là Thanh Liên.”
“Anh có muốn đi gặp cô ta không?”
“Ừm, gặp một chút, có một số việc muốn nói rõ ràng với cô ấy.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu.
Khi Lục kiến Thành ra khỏi cửa, Nam Khuê nhìn bóng lưng anh càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ.
Thật ra, cô rất muốn hỏi một câu, nếu đã quyết định không ly hôn, anh sẽ chia tay Phương Thanh Liên sao? Giữa họ sẽ như thế nào đây?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 46: Chúng ta không ly hôn nữa, được không?
Chương 46: Chúng ta không ly hôn nữa, được không?