Cô vừa dứt lời, Lục Kiến Thành đã cúi người, trực tiếp hôn lên môi cô.
Lần này anh hôn rất từ từ, rất dịu dàng.
Có cảm tưởng lần này và người đàn ông vội vàng xao động, nổi giận, bá đạo kia là hai người vậy.
Nam Khuê chớp mắt, trong nháy mắt bị sự dịu dàng của anh bao vây, suýt thì quên đẩy anh ra.
Sau khi kịp phản ứng, cô lập tức đưa tay muốn đẩy anh ra.
Nhưng cô vừa đưa tay đã bị Lục Kiến Thành giữ lấy cổ tay, động tác của anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, giống như một thân sĩ khiến người khác không tìm được chỗ bắt bẻ.
Mấy lần đẩy qua đẩy lại như vậy, cuối cùng Nam Khuê vẫn thua trận.
Việc cô có thể làm là cắn chặt răng, giữ vững trận địa, không cho anh xâm nhập.
Lục Kiến Thành đương nhiên biết, anh cười cười, đôi mắt đào hoa kia trở nên vô cùng mê người trong bóng tối.
Anh cũng không tức giận, vẫn kiên nhẫn dịu dàng hôn như cũ, giống như đang chờ Nam Khuê chủ động bỏ vũ khí đầu hàng.
Đột nhiên Lục Kiến Thành cúi đầu, anh lại gần tai Nam Khuê thổi nhẹ một hơi, cười quyến rũ nói: “Khuê Khuê, em không kịp chờ như vậy sao, ngay cả quần áo anh cũng cởi rồi.”
Giọng nói này, hơi thở này, đúng là muốn mạng người mà.
Nam Khuê nghe xong toàn thân không nhịn được mà run rẩy, dường như có chút không khống chế nổi chính mình.
Sau khi nghe mình cởi quần áo của anh, Nam Khuê vội vàng cúi đầu.
Nhìn rồi cô mới phát hiện áo choàng tắm trên người Lục Kiến Thành đúng là không biết cởi từ khi nào.
Dây buộc áo choàng tắm lỏng ra, cơ ngực và cơ bụng của anh lập tức lọt vào tầm mắt cô, dáng người rắn chắc mạnh mẽ, gợi cảm, khỏe mạnh kia nhanh chóng khiến Nam Khuê đỏ mặt.
Làn da màu lúa mạch mê hoặc, cơ bụng tám múi và đường nhân ngư gợi cảm.
Mặt Nam Khuê lập tức đỏ như tôm luộc.
Tuy số lần hai người làm không nhiều nhưng từ trước đến nay người đàn ông này đều biết làm thế nào để điều khiển tâm trạng của cô, cũng biết làm thế nào để khiến cô thẹn thùng, khiến cô động tình.
Ổn định lại tâm trạng, Nam Khuê lập tức giải thích: “Anh đừng có vu oan cho người khác.”
“Áo choàng tắm của anh bị lỏng ra do chúng ta giãy dụa cử động, không phải tôi làm.”
“Do ai giãy dụa?” Ánh mắt sâu thẳm của Lục Kiến Thành nhìn về phía cô.
“Là tôi giãy dụa, không sai, nhưng là vì anh…”
Nhân lúc Nam Khuê nói chuyện, Lục Kiến Thành chớp lấy cơ hội, lại lần nữa bịt kín môi cô.
Lần này anh đã được như mong muốn.
Nam Khuê hối hận đến mức muốn cắn chết chính mình.
Không thể không nói, đêm nay Lục Kiến Thành dịu dàng không thể tin được, anh từng chút từng chút dẫn dắt Nam Khuê, lúc nào cũng quan tâm đến cảm nhận của Nam Khuê.
Nam Khuê thừa nhận, cô chìm sâu vào điều này.
Chìm sâu vào nụ hôn của anh, chìm sâu vào sự dịu dàng trí mạng của anh.
Dù những ngày gần đây cô luôn tức giận với anh, dù cô giận dỗi không ngủ cùng một chỗ với anh, nhưng cho dù có một ngàn lí do, một vạn lí do đi chăng nữa, có một chuyện không thể thay đổi được.
Đó chính là, cô vẫn yêu anh.
Vô cùng yêu anh.
Mười năm, một lần yêu tận mười năm, cả thanh xuân và tuổi trẻ của cô đều trôi qua với tình yêu này, sao có thể dễ dàng nói quên là quên, nói không yêu là không yêu được?
Nhiều khi cô thậm chí còn nghĩ, nếu như trên đời thật sự có nước vong tình thì có phải uống một chén sẽ quên đi anh, sẽ không nhớ đến tình yêu thầm mười năm này nữa không?
Nhưng cô vẫn mềm lòng.
Thời điểm quan trọng nhất, Nam Khuê vẫn rất tỉnh táo.
Khi tay anh tiếp tục hướng lên trên, Nam Khuê run lên một cái, sau đó lập tức đẩy Lục Kiến Thành ra.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen láy trong vắt: “Anh nghĩ rõ chưa? Lúc này anh muốn tôi hay là cơ thể của tôi?”
Cái trước liên quan đến yêu.
Cái sau không liên quan đến yêu, có khả năng chỉ là hành động nhất thời hoặc dục vọng mà thôi.
“Nhất định phải rõ ràng như vậy sao?” Lục Kiến Thành hỏi lại.
Nam Khuê gật đầu: “Chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tôi nhất định phải phân rõ.”
“Nhưng đối với anh mà nói, hai thứ này đều giống nhau.”
Ánh mắt Nam Khuê dần dần tối xuống.
Có lẽ do từ đầu đã không hi vọng nên nhận được câu trả lời cũng không quá khó chịu.
“Cảm ơn anh đã trả lời thật lòng.”
Lúc tay Lục Kiến Thành đi lên, Nam Khuê không từ chối.
Cô mở to mắt, bình tĩnh nhìn lên trần nhà.
Rõ ràng nhiệt độ trong phòng vô cùng nóng bỏng nhưng cô lại không có chút cảm giác ấm áp nào.
Vì tim cô rất lạnh, vô cùng vô cùng lạnh.
Ánh mắt cô cũng lạnh như vậy, lạnh buốt không có chút nhiệt độ, lạnh đến mức lúc Lục Kiến Thành nhìn qua còn tưởng mình nhìn lầm.
Trước kia cô luôn vô cùng thẹn thùng, lúc nào cũng sẽ ngượng ngùng nhắm mắt lại, cơ thể cũng sẽ mềm mại yếu ớt nằm trên người anh, mặc cho anh muốn làm gì cũng được.
Nhưng bây giờ ánh mắt của cô lại vô cùng lạnh.
Chỉ ánh nhìn này cũng khiến Lục Kiến Thành cảm thấy như có ai đó đổ một chậu nước lạnh lên người mình.
Nước rất rất lạnh khiến anh lập tức tỉnh táo lại.
Lần tiếp theo ngẩng đầu lên, trong mắt anh đã không còn sự xúc động và nóng bỏng như vừa rồi.
Lòng anh cũng lạnh lẽo như vậy.
“Cứ không muốn như vậy sao?” Anh nhìn về phía Nam Khuê, nặng nề lên tiếng.
“Ừm, không muốn.”
Lần này Nam Khuê trả lời vô cùng chắc chắn.
Ánh mắt Lục Kiến Thành càng lạnh hơn, bên trong như chứa băng vậy.
Hai cánh tay anh vẫn chống trên giường như cũ, anh nhìn Nam Khuê từ trên xuống, bốn mắt nhìn nhau, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, anh nâng môi, khinh thường cười nói: “Được, Lục Kiến Thành anh chưa đến mức phải ép buộc người của một người đàn ông khác, đã không cam tâm tình nguyện thì anh có muốn cũng không còn ý nghĩa.”
“Rất tốt, như em mong muốn!”
Nói xong anh đứng dậy đi ra cửa.
Ngay sau đó, Nam Khuê nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh.
Anh đi không nói một tiếng chào, mang theo sự tức giận, trực tiếp rời đi.
Sau khi anh rời đi, trong phòng càng yên tĩnh hơn.
Nam Khuê ôm chăn, cố gắng nhắm chặt hai mắt, tự nhủ bản thân không nên suy nghĩ nhiều, đồng thời ép bản thân mình phải nhanh chóng đi ngủ.
Ra khỏi phòng, lúc xuống cầu thang, Lục Kiến Thành mới ý thức được một chuyện.
Anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, còn đi chân trần, ngay cả dép cũng không đi.
Lúc trước, dù cho anh có tức giận đến đâu cũng chưa từng thất thố như vậy, vừa rồi anh đúng là bị Nam Khuê chọc tức phát điên rồi nên mới trực tiếp đóng cửa ra ngoài.
Phòng khách tầng một, Lục Kiến Thành rút một điếu thuốc ra.
Nói là hút thuốc nhưng thật ra hút cũng không chuyên tâm, mãi cho đến khi thuốc cháy chạm vào đầu ngón tay, cảm giác được sự nóng bỏng anh mới phản ứng được, châm thuốc nhưng chỉ hút một hơi.
Lục Kiến Thành gạt tàn thuốc rồi cầm điếu thuốc lên hút mạnh một hơi, sau đó trực tiếp lấy ra dập.
Hiện tại anh vô cùng bực bội, tâm trạng hút thuốc cũng không có.
Mưa to và sấm chớp ngoài cửa gần như chưa từng dừng lại, mưa như trút nước.
Nghĩ đến chuyện xưa nay cô sợ sấm sét và mưa to, tim Lục Kiến Thành lập tức mềm xuống.
Đột nhiên anh có chút ảo não và hối hận, đáng lẽ anh không nên rời đi như vậy.
Mưa lớn như vậy, căn phòng lại còn vừa lớn vừa trống trải, lại còn tối, không biết cô có sợ không? Có khóc đến mức nghẹt mũi không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 96: Nam Khuê, em cứ không muốn như vậy sao?
Chương 96: Nam Khuê, em cứ không muốn như vậy sao?