“Sao lại là anh?”
Nhìn thấy anh, Nam Khuê lập tức cực kỳ hoảng sợ.
Mặc kệ là vì lý do gì, bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh chút nào.
“Sao anh lại ở đây?” Nam Khuê lại lên tiếng.
Lục Kiến Thành tiến đến ôm chặt lấy Nam Khuê, Nam Khuê cũng không chút suy nghĩ, lập tức duỗi tay đẩy anh.
Nhưng lần này Lục Kiến Thành ôm rất chặt, cô cũng không hề do dự, cô cúi đầu cắn một cái trên cánh tay Lục Kiến Thành.
Cái cắn này tựa hồ như dùng hết sức lực của cô.
Chỉ cần nghĩ tới những gì cô đã trải qua ngày hôm qua, nghĩ đến chuyện đứa bé không còn nữa, cô lại hận mình không thể cắn mạnh thêm.
Ngay sau đó, cánh tay của Lục Kiến Thành đã rỉ máu xuyên qua lớp áo sơ mi trắng, Nam Khuê ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán hận nhìn anh: “Buông tôi ra.”
“Thực xin lỗi, Nam Khuê, anh tới trễ rồi, là anh đã hiểu lầm em, anh thật sự không biết em đã…”
“Không cần giải thích.” Nam Khuê mở miệng, không chút do dự cắt lời anh: “Lục Kiến Thành, hiện tại tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ miệng anh, nếu anh còn có chút áy náy nào với tôi thì làm ơn buông tôi ra, cách xa tôi ra. ”
“Không … anh không thể buông tay.”
Nam Khuê cúi đầu xuống rồi lại cắn vào vết thương vừa rồi của Lý Kiến Thành.
Lần này Nam Khuê cắn đến mức toàn thân run rẩy.
Cô vừa cắn vừa rơi nước mắt.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mất con, cô đã đau đến tê tâm liệt phế.
Cô biết anh rất đau, nhưng nỗi đau này làm sao có thể so sánh được với nỗi đau khi cô biết đứa bé đã lìa khỏi thân xác và biến mất khỏi cuộc đời mình.
“Lục Kiến Thành, buông ra, anh buông ra cho tôi.”
Nhưng mà lần này, mặc kệ Nam Khuê có cắn như thế nào, mặc kệ cánh tay đã chảy ra không ít máu, anh vẫn vòng tay qua ôm cô, nhất quyết không buông tay.
Cuối cùng Nam Khuê cũng dừng lại.
Thôi vậy, anh muốn ôm thì ôm đi, cũng chỉ là thân xác trống rỗng thôi, đã sớm không còn linh hồn nữa rồi.
Lục Kiến Thành nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của Nam Khuê, anh buông cô ra và dịu dàng gọi tên cô hết lần này đến lần khác: “Khuê Khuê, Khuê Khuê …”
Thế nhưng Nam Khuê chỉ nằm trên giường, hướng đôi mắt trống rỗng ra phía cửa, không có một chút năng lượng hay ánh sáng nào.
Trái tim cô đã khô héo, không còn chút linh hồn nào nữa..
“Bing bong…”
Chỉ đến lúc Chu Tiễn Nam đi vào, ánh mắt Nam Khuê mới quay lại nhìn: “Tiễn Nam…”
“Hôm nay thấy thế nào rồi? Có thấy đỡ hơn chưa?”
Chu Tiễn Nam hỏi xong mới nhận ra trong phòng còn có một người nữa.
Là Lục Kiến Thành, chồng của Nam Khuê, anh đương nhiên vẫn nhớ.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nam Khuê khẽ cười nói.
Nhìn thấy cô cười với người khác, trong lòng Lục Kiến Thành cảm thấy khó chịu như bị kim đâm, đau như vạn tiễn xuyên tâm.
“Vốn muốn ở lại chăm sóc em thêm hai ngày nhưng tôi lại vừa nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp phải đi chấp hành, chắc là không ở lại được nữa, xin lỗi em.”
Chu Tiễn Nam cũng không muốn rời đi, nhưng vì là cảnh sát nhân dân nên phải thi hành nhiệm vụ và tuân theo mệnh lệnh, dù lý do là gì cũng không được làm trái, sứ mệnh cả đời của anh ấy là trung thành với nhiệm vụ của mình.
“Không sao đâu, tôi cũng đã khỏe hơn rồi, sắp đi lại được rồi.”
“Cảm ơn anh, Tiễn Nam, đợi tôi khỏe lại sẽ mời anh đi uống cà phê.”
“Được.”
Lúc Chu Tiễn Nam xoay người đi, Nam Khuê đột nhiên gọi anh: “Tiễn Nam.”
“Sao thế?”
Nam Khuê lấy một viên kẹo trên bàn, đặt vào lòng bàn tay anh ấy: “Mong anh bình an trở về!”
“Được rồi, tôi nhất định sẽ bình an trở về.”
Mỗi lần Chu Tiễn Nam ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đều đảm bảo với mẹ và chị như vậy, nhưng mà bây giờ đây, anh còn có thêm một người khác để đảm bảo, cũng thêm một người mà anh muốn bảo vệ.
Chu Tiễn Nam đi ra ngoài không bao lâu, Lục Kiến Thành liền đuổi theo: “Anh Chu xin dừng bước.”
Nhìn thấy Lục Kiến Thành, Chu Tiễn Nam cũng dừng lại, đúng lúc, anh ấy cũng có lời muốn nói với anh.
“Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, vợ tôi bị tai nạn xe hơi, là nhờ có anh Chu đây ra tay giúp đỡ, cảm ơn anh.” Lục Kiến Thành chân thành nói.
Nhưng Chu Tiễn Nam nghe xong lại không vui: “Anh Lục còn biết Nam Khuê là vợ mình sao, là một người đàn ông, bảo vệ vợ mình không phải là điều cơ bản nhất sao? Nhưng anh Lục đây, ngay lúc vợ mình đang nguy hiểm mà lại đi cứu hồng nhan tri kỷ của mình thì tôi cũng không hiểu được.”
“Tuy không tiếp xúc nhiều với Nam Khuê, nhưng tôi có thể thấy cô ấy chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé yếu mềm, anh Lục đã làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, không biết anh có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không. Anh có biết vụ tai nạn này đã gây ra cho cô ấy biết bao tổn thương không? không những tổn thương bên ngoài cơ thể, mà còn tổn thương đến cả tâm lý, còn có…” Đứa con trong bụng cô ấy.
Mấy chữ cuối cùng, suýt chút Chu Tiễn Nam đã buột miệng thốt ra.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Kiến Thành, chắc hẳn là anh không biết chuyện Nam Khuê mang thai, càng không biết là Nam Khuê đã mất đi đứa bé.
Nếu Nam Khuê đã không nói cho anh biết thì chắc hẳn có lí do của riêng cô.
Vậy thì anh cũng sẽ lựa chọn tôn trọng ý kiến của cô, sẽ không nhiều lời.
Trong phòng bệnh, Lục Kiến Thành vừa rời đi thì Phương Thanh Liên đã bước vào.
“Đi ra ngoài.” Lúc nhìn thấy cô ta, Nam Khuê không nhiều lời, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Phương Thanh Liên bây giờ giống như một con ruồi đáng ghét, nhìn thấy cô ta làm cô chán ghét.
“Tức giận như thế làm gì! Nghe nói cô vừa bị tai nạn, giờ đang nghỉ ngơi, không nên tức giận!” Phương Thanh Liên vui vẻ cười nói.
“Tôi nói lại lần nữa, cút ra ngoài, cút khỏi đây ngay lập tức.”
Nam Khuê vô cùng kích động, bởi vì hét quá to nên vết khâu trên bụng nhanh chóng nứt ra, chiếc bụng nhỏ truyền đến một trận đau đớn liên hồi.
“Tôi biết cô đang kích động, cũng biết hiện giờ cô đang rất buồn, nhưng Nam Khuê, bây giờ không phải lúc để cô tức giận đâu, không cẩn thận xuất huyết thêm lần nữa là không ổn đâu.”
Cô ta thậm chí còn biết về tình trạng xuất huyết của cô, xem ra vì để theo dõi cô đã tốn không ít công sức.
“Nam Khuê, nếu tôi là cô, tôi đã ly hôn từ lâu rồi, tại sao phải níu kéo Kiến Thành không buông chứ? Lần này cô cũng thấy đấy, tôi bị bắt cóc, cô bị tai nạn, nhưng người anh ấy lựa chọn cứu là tôi, anh ấy mặc kệ cả sống chết của cô để đi cứu tôi, địa vị của chúng ta trong lòng anh ấy còn chưa đủ rõ sao?”
“Nam Khuê, buông tay đi, chỉ cần cô đồng ý ly hôn, tôi sẽ bảo Kiến Thành chia cho cô thêm một ít tài sản.”
Lời nói của Phương Thanh Liên thực sự đã chọc giận đến Nam Khuê.
Cho dù cô có không chịu nổi nữa, cũng không đến lượt tiểu tam công khai khiêu khích cô.
Nghiến răng nghiến lợi, Nam Khuê bật dậy khỏi giường, cầm con dao gọt hoa quả lao về phía trước không chút suy nghĩ, mũi dao sắc bén chạm vào ngực Phương Thanh Liên, giọng nói cô nghiến răng nghiến lợi: “Cút, lập tức cút đi cho tôi.”
Phương Thanh Liên cũng bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Được rồi, tôi… tôi đi, Nam Khuê, cô đừng phát điên, bình tĩnh một chút.”
Nhưng mà, đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Ngay lúc đó, Phương Thanh Liên lập tức thay đổi ý định, cô ta không chút suy nghĩ, nhanh chóng cầm lấy tay Nam Khuê, sau đó hướng mũi dao đâm vào ngực mình một cái rồi buông tay ra.
Trong nháy mắt, con dao trong tay Nam Khuê đã đâm vào ngực Phương Thanh Liên, máu chảy điên cuồng.
Lục Kiến Thành vừa đẩy cửa vào thì thấy một màn này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 117: Nam Khuê đâm Phương Thanh Liên
Chương 117: Nam Khuê đâm Phương Thanh Liên