Có lẽ không ngờ được điều này nên cả hai đều sững sờ.
Hơi thở, nóng dần lên.
Khuôn mặt của Nam khuê đỏ bừng, như thể bị nấu chín.
Cô thừa nhận rằng cô vẫn còn yêu anh.
Đặc biệt là vào một đêm tĩnh lặng như vậy, khi hai người ở bên nhau và ở gần nhau như vậy, trái tim cô không thể không nhảy lên.
Thậm chí điên cuồng, bang bang bang nhảy không ngừng.
Không chỉ Nam Khuê, ngay cả mặt Lục Kiến Thành cũng đỏ lên, vì chịu đựng.
Gần như vậy.
Hôn?
Hay là không hôn?
Thực tế trong lòng anh đang có một cuộc đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Nếu hôn, anh giống như mạnh mẽ cưỡng ép, vốn không có sự cho phép của cô, cô tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu và không vui.
Nếu anh không hôn, đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh.
Hơn nữa, anh đã không khống chế được bản thân.
Cuối cùng, bản năng của cơ thể đã chiến thắng lý trí, khoảnh khắc đôi môi áp xuống, trong đầu Lục Kiến Thành chỉ có một suy nghĩ: Bỏ qua mọi lý do, bây giờ anh chỉ muốn hôn rồi nói sau.
Bởi vì, anh thật sự rất muốn hôn cô.
Nhưng mà, ngay lúc đôi môi của anh vừa muốn hôn, Nam Khuê chợt nghiêng đầu.
Môi anh chỉ nhẹ nhàng lướt qua gò má Nam Khuê, cuối cùng rơi xuống hư không.
Siết chặt hai tay, Nam Khuê lạnh nhạt nói: “Lục Kiến Thành, xin hãy tự trọng!”
“Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh không nên đối xử với tôi như vậy.”
Dừng một chút, cô cố nén sự chua xót và cay đắng trong lòng: “Hơn nữa, tôi cũng không phải là đồ chơi của anh khi anh ham muốn, muốn hôn thì hôn, nghĩ muốn thì có được. Nếu anh muốn điều này, tôi xin lỗi, tôi không làm được.”
Cơ thể Lục Kiến Thành nhất thời cứng đờ tại chỗ, cảm giác khó chịu tràn vào trong tim.
Những khó chịu kia giống như thủy triều dâng lên, điên cuồng hướng tới anh, gần như bao vây anh.
Trái tim, khó chịu quá.
Anh rõ ràng đã rung động, là tình khó kiềm chế.
Nhưng mà, cô lại hiểu như vậy sao?
Ngực, quá đau.
Có vẻ như từng hơi thở của anh là một con dao.
Đôi mắt Lục Kiến Thành nhanh chóng ảm đạm xuống, anh muốn nói cho cô biết, không phải, Nam Khuê, sao cô lại là một món đồ chơi lúc anh ham muốn chứ? Tôi động lòng, là không khống chế được, là tình khó kiềm chế.
Cô vẫn sẽ tin điều đó chứ?
Không phải chứ.
Nhưng anh sẽ trách cho cô không?
Không thể.
Bởi vì Lục Kiến Thành biết rõ người khốn kiếp là của mình, người làm sai cũng là anh.
Rốt cuộc anh đã làm cô bị tổn thương bao nhiêu lần, làm cô bị tổn thương sâu đến mức nào, mới có thể khiến cô cho rằng như vậy, mới có thể làm cho cô không có một chút cảm giác an toàn nào.
“Xin lỗi, Nam Khuê.” Trong lòng Lục Kiến Thành nói hết lần này đến lần khác.
Nhưng cho dù nói một ngàn lần, vạn lần, cũng không cách nào bù đắp cho những gì mà anh đã gây nên.
“Xin lỗi!”
Cuối cùng, Lục Kiến Thành bỏ lại những lời này, giống như một kẻ đào ngũ chạy trối chết.
Sau khi anh rời đi một lát, thi Nam Khuê nhận được điện thoại của Lâm Niệm Sơ.
“Nam Khuê bảo bối, cậu thế nào, tớ biết cậu khó chịu, cậu đợi tớ, tớ sắp về rồi.”
Nghe được giọng nói của Niệm Sơ, trái tim Nam Khuê lập tức tràn ngập chua xót và tủi thân, lập tức hốc mắt đỏ lên, nhịn không được khóc: “Niệm Niệm, tớ thật khó chịu.”
“Tớ biết cậu khó chịu, chờ tớ trở về, tới nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu, còn có đóa Bạch Liên Phương Thanh Liên kia, tớ nhất định làm cho cô ta đẹp mặt.”
Nhắc đến Phương Thanh Liên, Nam Khuê chợt nhớ tới: “Cô ta đã bị Lục Kiến Thành đưa ra nước ngoài rồi, cậu chắc sẽ không gặp được cô ta đâu.”
“Thật sự tiễn đi rồi? Lục Kiến Thành tự mình tiễn đi?” Lâm Niệm Sơ không ngờ tới.
“Chắc là đi rồi, nhưng không phải anh ta tự mình tiễn, là anh ta phân phó Lâm Tiêu đưa đi.”
“Vậy thì tớ không tin, Phương Thanh Liên là người đàn bà mưu mô như vậy, chỉ cần chưa tận mắt nhìn cô ta lên máy ra nước ngoài, thì vẫn tớ không tin.” Lâm Niệm Sơ nói.
Về điểm này, Nam Khuê cũng không suy nghĩ nhiều.
Tiếp theo, hai người bạn thân lại nói rất nhiều chuyện.
Về chuyện sảy thai, Nam Khuê đã nói với Lâm Niệm Sơ trên WeChat, bởi vì sợ cô thương tâm, lúc Lâm Niệm Sơ nói chuyện đều đặc biệt cẩn thận, sợ sẽ gợi lên nỗi đau và khổ sở của cô.
Nam Khuê kể chuyện cô và Lục Kiến Thành cùng nhau đến nhà ông bà nội, còn kể cho Lâm Niệm Sơ biết một số câu chuyện mà cô biết.
Bên kia điện thoại, Lâm Niệm Sơ cũng thở dài: “Ông bà nội, đây là tình yêu thần tiên gì vậy, thật sự là làm cho người ta phải hâm mộ, thật sự cảm động, còn Lục Kiến Thành, rõ ràng là cháu trai chính thống, sao lại không học được nửa phần của ông nội chứ.”
Nhắc tới Lục Kiến Thành, phía Nam Khuê chợt im lặng.
“Nam Khuê. Nam Khuê…” Lâm Niệm Sơ cho rằng cô bị mất sóng, gọi vài tiếng.
Ngay khi cô chuẩn bị cúp máy gọi lại, giọng Nam Khuê chậm rãi truyền qua điện thoại: “Niệm Niệm, tớ và Lục Kiến Thành sẽ ly hôn rồi.”
Lần này, đổi lại Lâm Niệm Sơ trầm mặc.
Cô ấy xác định, cô ấy nghe rất rõ ràng, Nam Khuê nói không phải là muốn ly hôn, cũng không phải chuẩn bị ly hôn.
Những gì cô ấy nói sẽ ly dị.
Điều đó có nghĩa là đã được quyết định rồi sao?
Sững sờ một lúc lâu, Lâm Niệm Sơ mới chậm rãi mở miệng: “Nam Khuê, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Nghe giọng điệu nặng nề của cô ấy, Nam Khuê làm ra vẻ thoải mái: “Sao vậy? Buồn như vậy để làm gì? Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như vậy, ly hôn là một chuyện rất bình thường, sau hai năm, cuối cùng tớ cũng hiểu rồi, hai người không có tình yêu không thích hợp ở với nhau; Cho dù miễn cưỡng ở bên nhau, cũng nhất định đi không xa, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.”
“Nếu kết quả đều phải chia tay, sớm hay muộn hình như cũng không có gì khác biệt.” . Kiếm Hiệp Hay
“Tớ nhớ, trước kia cậu luôn chửi bới Lục Kiến Thành, ước gì tớ sớm rời xa anh ấy!” Nam Khuê cố ý cười nói.
Lâm Niệm Sơ vội vàng nói: “Chửi thì chửi, hơn nữa, tớ chửi chỉ là do quen miệng, muốn anh ta đối xử tốt với cậu một chút, cũng không phải thật sự muốn hai người ly hôn, tớ ước gì có người đối xử tốt với cậu một chút, thương cậu, yêu cậu, che chở cho cậu.”
“Nam Khuê, cậu đã suy nghĩ kỹ rồi sao, thật sự quyết định chưa?”
Nam Khuê siết chặt điện thoại di động, gật đầu khẳng định: “Ừm, suy nghĩ kỹ rồi, tớ rất chắc chắn.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi trở về lấy giấy tờ, khoảngngày mai, bọn họ đã làm xong thủ tục ly hôn, không còn là vợ chồng nữa, hoàn toàn trở thành người xa lạ.
“Nếu như cậu thật sự đã quyết định rồi, thì tớ sẽ luôn ủng hộ cậu.”
“Nam Khuê, mặc kệ cậu có quyết định gì, tớ đều sẽ đứng ở phía sau cậu tiếp thêm sức mạnh cho cậu, chờ tớ trở về.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Nam Khuê cố gắng ngẩng đầu lên, vẫn không kiềm chế được nước mắt trong hốc mắt lấp lánh.
Thật nhanh mà, hai năm vợ chồng, đến ngày mai, bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Thế giới này, thật đúng là mọi chuyện không thể lường trước được.
Ngoài cửa, Lục Kiến Thành đã sớm ngồi đó, lúc Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ nói chuyện điện thoại, anh đã ở bên ngoài, chỉ là vẫn không đi vào, không ngắt lời các cô.
Vì vậy, họ nói bao lâu, thì anh đã nghe bấy nhiêu đó.
Điếu thuốc trong tay anh, từng điếu từng điếu một, không nhớ rõ đã hút được bao nhiêu điếu rồi, ngay cả ngón tay cũng bị đau.
Cô đã quyết định, vẫn muốn ly hôn, rốt cuộc anh nên làm cái gì bây giờ?
Làm thế nào mới có thể giữ cô lại đây?
Khi ngửa đầu, trong mắt Lục Kiến Thành cũng đẫm nước mắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 138: Khăng khăng đòi ly hôn, anh làm sao níu kéo được đây?
Chương 138: Khăng khăng đòi ly hôn, anh làm sao níu kéo được đây?