Ba phút sau.
Lúc Nam Khuê ra mở của, trông thấy Lục Kiến Thành đang đứng bên ngoài, cô vẫn có chút ngạc nhiên.
“Sao anh tới đây?”
“Không phải em nói em trật chân sao?” Lục Kiến Thành nói.
Vốn dĩ anh rất tức giận khi nhìn thấy cô và Chu Tiễn Nam ở cạnh nhau.
Nhưng sau đó, khi nghe tin cô bị thương, bị trật chân, sự tức giận trong lòng anh đều bay đi hết.
Anh chỉ muốn lên thật nhanh để gặp cô và xem vết thương của cô thế nào.
Đột nhiên, Nam Khuê thấy cơ thể nhẹ bẫng, ngay sau đó đã bị Lục Kiến Thành bế lên.
Anh bế cô, đi thẳng đến ghế sô pha, sau đó đặt cô xuống.
Vào thời điểm đó, Nam Khuê cảm thấy anh ở nhà cô còn tự nhiên hơn ở nhà mình.
Hơn nữa thấy anh dịu dàng săn sóc như vậy, cô thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.
“Bị thương ở đâu, để anh xem.”
Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống, đưa tay muốn cởi dép của cô ra để kiểm tra vết thương.
Nam Khuê vội vàng thu chân lại, ngượng ngùng nói: “Không cần, chỉ là lúc vừa bị trật thì hơi đau một chút thôi, vừa nãy tôi đã xem qua rồi, cũng không nghiêm trọng lắm.”
“Không nghiêm trọng lắm là như thế nào?”
Nói xong, anh vẫn khăng khăng nắm lấy chân Nam Khuê.
Sức lực của anh rất lớn, cô bị nắm đến nỗi không nhúc nhích được, chỉ có thể tùy ý cho anh cời dép ra.
Sau đó, cởi luôn cả tất chân.
Tất chân vừa được cởi ra, vết thương trên mắt cá chân của cô lập tức lộ ngay trước mắt anh.
Gần như ngay lập tức, sắc mặt anh trầm xuống, trầm giọng nói: “Đều đỏ và sưng lên rồi, còn nói là không nghiêm trọng?”
Nam Khuê nhỏ giọng nói: “Tôi vừa mới bôi thuốc, sáng mai ngủ dậy sẽ hết sưng.”
“Sưng lớn như vậy, em nghĩ qua buổi tối là có thể hết sao?” Lục Kiến Thành hỏi lại.
Nam Khuê: “…”
Cô yên lặng sờ sờ mũi, cũng không nói gì.
“Em bôi thuốc gì vậy, đưa anh nhìn xem.” Lục Kiến Thành hỏi.
Nam Khuê chỉ vào tuýp thuốc mỡ trên bàn, Lục Kiến Thành cầm lấy, liếc mắt nhìn một cái, liền ném luôn lên bàn.
Sau đó anh gọi điện thoại cho Lâm Tiêu: “Gửi cho tôi một số loại thuốc thường dùng tới đây, mấy loại có hiệu quả tốt ấy, tôi đang ở chỗ Nam Khuê.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu vẫn còn cẩn thận cân nhắc ý tứ câu vừa rồi.
Thế mà lại ở chỗ của cô Nam Khuê?
Thì ra là thế.
Cho nên, hôm nay tổng giám đốc Lục vội vàng rời đi như vậy là vì đi gặp vợ sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu lập tức cao hứng, tổng giám đốc Lục và cô Nam Khuê là đang muốn hòa giải, vậy thuốc của cậu phải nhanh chóng chuyển đến, không thể để vì cậu mà kéo chân tổng giám đốc Lục được.
Nửa giờ sau, Lâm Tiêu đã đến gõ cửa nhà Nam Khuê.
Lục Kiến Thành ra mở cửa, Lâm Tiêu vốn muốn hỏi vài câu thì Lục Kiến Thành cầm lấy hòm thuốc, không nói câu nào mà trực tiếp đóng cửa lại.
Chỉ còn Lâm Tiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài nói: “Haizz, tổng giám đốc Lục, tôi vốn dĩ muốn nói với anh rằng trời rất âm u, lát nữa có thể mưa to, anh nên cẩn thận một chút.”
Nhưng khi vừa xuống thang máy, Lâm Tiêu đã nghĩ, may mà anh còn chưa nói gì.
Sau nửa giờ chườm đá, chân của Nam Khuê đã hết sưng, nhưng vẫn rất đỏ.
Lục Kiến Thành thử ấn một cái rồi hỏi: “Có đau không?”
“Vẫn ổn.”
Nhưng mà sau khi bị ấn vài cái, Nam Khuê đột nhiên không nhịn được kêu ra tiếng: “A, đau.”
Lục Kiến Thành lúc này mới giải thích: “Đỏ như vậy nhất định rất đau, vừa rồi em không cảm thấy đau là do vừa được chườm đá xong, hiện tại giảm bớt độ lạnh, tự nhiên sẽ rất đau.”
“Thuốc này rất tốt, giờ anh bôi cho em, trước khi đi ngủ lại bôi thêm một lần.”
“Được.”
Sau khi bôi thuốc, Nam Khuê ngay lập tức cảm thấy mát nhẹ từ mắt cá chân, giảm đau và thực sự thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi hoàn thành việc này, Lục Kiến Thành cầm lấy đôi dép lê của Nam Khuê, chuẩn bị đi vào cho cô.
Nam Khuê lập tức nhận lấy: “Tôi sẽ tự làm!”
Khi hai người còn là vợ chồng, anh chưa bao giờ cởi tất hay giày cho cô, không ngờ khi hai người xa cách, anh lại sẵn sàng hạ mình làm những việc này.
Nói không cảm động là giả, nhưng mà cũng chỉ là cảm động mà thôi.
Cô không còn đủ can đảm để liên tưởng những hành động này với những từ như “thích” và “yêu”.
Lục Kiến Thành đã dọn hòm thuốc, đang định đóng nắp lại, ánh mắt đột nhiên rơi vào hộp thuốc trên bàn.
Như nhìn chằm chằm hồi lâu, anh nói: “Thuốc này là em tự bôi hay anh ta bôi cho em?”
Anh ta?
Nam Khuê sửng sốt một chút, mãi mới hiểu ra “anh ta’ trong lời Lục Kiến Thành chính là Chu Tiễn Nam.
Lồng ngực truyền đến một trận đau nhói, cô lập tức lặng lẽ che đậy.
Cô khép mi, nhẹ nhàng nói: “Trong lòng anh, tôi là một người phụ nữ tùy tiện vậy sao?”
“Đừng nói là ly hôn, chỉ là bạn trai và bạn gái bình thường chia tay, cũng không có thân mật nhanh như vậy, Lục Kiến Thành, có phải anh cho rằng tôi và Chu Tiễn Nam đã ở bên nhau rồi không?”
“Chúng ta mới ly hôn được vài ngày, anh ta đã đến đợi em tan làm, lại đưa em về nhà, em muốn anh nghĩ sao đây?”
Nói xong lời này, Lục Kiến Thành liền hối hận.
Anh luôn tự hào về trí tuệ cảm xúc và trí thông minh siêu việt của mình, và đó luôn là những điều anh tự hào.
Nhưng chỉ cần anh gặp phải chuyện liên quan đến cô và Chu Tiễn Nam, chỉ số thông minh của anh lại về số không.
Hai người không ai nói chuyện, không khí xung quanh cũng trở nên yên tĩnh.
Anh nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối.
Lục Kiến Thành vốn không muốn rời đi nhưng vẫn phải đi.
“Anh về nhà trước, em nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Để tôi tiễn anh về.”
Hai người cùng nhau đi tới cửa, Lục Kiến Thành vừa mở cửa, đang định bước ra ngoài thì đột nhiên một tiếng sấm vang lên, âm thanh đặc biệt lớn, như sắp chia cắt toàn bộ bầu trời.
Nghe thấy tiếng sấm, Nam Khuê vô thức che tai lại.
Lục Kiến Thành nhớ là cô sợ sấm, mở miệng hỏi: “Có sợ không?”
“Có một chút.” Nam Khuê thành thật nói.
Lục Kiến Thành vừa mở miệng, định nói: “Hay là anh…”
Kết quả là chưa kịp dứt lời, Nam Khuê đã mím môi nói: “Nhưng sớm muộn gì cũng phải làm quen, chờ trải qua vài lần sẽ không còn sợ nữa.”
“Bên ngoài trời đang mưa nặng hạt, anh có mang ô không?”
Lục Kiến Thành lắc đầu.
“Vậy đợi một chút, để tôi đi lấy ô cho anh, nếu không xuống dưới tầng lại ướt hết quần áo.”
“Được.”
Vào lúc này, anh thực sự hy vọng rằng cô không thể tìm thấy ô.
Chờ vài phút sau, Nam Khuê bước ra, ngượng ngùng nhìn anh: “Hôm đó từ nhà anh rời đi, hình như tôi quên mang theo ô về.”
“Nhà em chỉ có một cái ô này sao?” Lục Kiến Thành hỏi.
Nam Khuê gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có một cái này thôi.”
Bên ngoài gió gào thét, mưa càng lúc càng nặng, thậm chí cửa sổ cũng bị đóng sầm lại.
Nam Khuê nhìn thoáng qua, vô cùng ưu sầu.
Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói: “Nếu không lại làm phiền Lâm Tiêu đến một chuyến nữa, mang ô đến cho anh.”
Ánh mắt Lục Kiến Thành tối sầm lại: “Để anh thử xem.”
Như thể có tiên tri, điện thoại của Lâm Tiêu tắt máy.
Thấy Lục Kiến Thành cúp điện thoại không nói lời nào, Nam Khuê lập tức hỏi: “Sao vậy?”
“Điện thoại cậu ấy tắt rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 169: Sự dịu dàng chết người
Chương 169: Sự dịu dàng chết người