“Thực ra không phải, là do mấy ngày trước mình có đến quán cà phê trong bệnh viện, lúc đó vô tình gặp Quý Dạ Bạch và mẹ anh ấy. Mẹ anh ấy hình như đang giục anh ấy tìm bạn gái.”
Nam Khuê nói rất bình tĩnh.
Tống Dực thì khác, cô ấy vừa nghe xong liền lập tức muốn nổ tung.
“Ôi trời, Khuê Khuê, cậu có cảm thấy vận khí của cậu rất tốt không, cực kỳ may mắn đấy.”
“Sao lại thế?”
Nam Khuê không nghĩ vậy.
“Chúng ta chỉ mới đến bệnh viện được vài ngày, ngoại trừ chúng ta, có rất nhiều người trong bệnh viện còn chưa nhìn thấy Quý Viện bao giờ, thế nhưng cậu còn gặp tận hai lần, hơn nữa còn toàn gặp lúc anh ấy nói chuyện riêng tư.”
“Hầu như đến giờ ăn ai mà chẳng nhìn thấy anh ấy, hơn nữa giờ tan tầm anh ấy đi uống cà phê cũng rất nhiều người nhìn thấy, cái này cũng quá là…”
Tựa như đoán được Tống Dực chuẩn bị nói gì.
Nam Khuê tay mắt lanh lẹ, duỗi tay bịt kín miệng cô ấy: “Nuốt lại những gì cậu định nói đi.”
Tống Dực dùng sức nháy nháy mắt.
Chờ Nam Khuê buông tay, cô ấy vẫn nhịn không được nói: “Khuê Khuê, nếu đây mà không gọi là duyên phận thì mình cũng chẳng biết thế nào mới là duyên phận nữa.”
“Hai người các cậu không chỉ là duyên phận tầm thường, mà là quá có duyên đi!”
Trong khi nói chuyện, Tống Dực ôm khuôn mặt nhỏ phúng phính của mình, ngọt ngào mà hy vọng nói: “Mình và chân mệnh thiên tử của mình sau này cũng có duyên thế thì tốt rồi!”
Nam Khuê duỗi tay kéo kéo cô ấy: “Được rồi, tỉnh lại đi, đến thời điểm bất ngờ nào đó thì tình yêu sẽ tự đến thôi.”
“Hơn nữa một khi nó đã đến thì cậu ngăn cũng chẳng được đâu, bây giờ cứ tận hưởng cuộc sống độc thân vui vẻ đi, có khi sau này có tình yêu rồi còn chẳng vui như bây giờ đâu.”
Tống Dực nghe vậy liền nghiêm túc nhìn qua: “Khuê Khuê, có phải cậu từng bị tổn thương trong tình yêu không?”
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Chỉ là nghe giọng điệu của cậu có vẻ rất thương tâm.”
Nam Khuê cúi gằm mặt xuống, không nói gì.
Đâu chỉ tình yêu.
Còn có hôn nhân nữa.
Bây giờ, cô thật sự không có dũng khí, cô giống như một con rùa nhỏ, chỉ biết ẩn mình dưới lớp mai dày, không dám bước ra ngoài.
Bầu không khí trong phòng càng ngày càng náo nhiệt, các đồng nghiệp bắt đầu bày các trò chơi, có người thì ca hát, có người chơi xúc xắc, có người ngồi nói chuyện phiếm với nhau, tóm lại là vô cùng sôi động.
Nam Khuê và Tống Dực cũng cùng họ chơi xúc xắc.
Bên trong, vừa hay cũng có người hóng hớt nói chuyện.
“Tôi nghe nói khi đó Quý Viện không tình cờ mời nhân viên mới đi ăn đâu, bởi vì một trong những nhân viên mới vào làm là bạn gái của anh ấy đấy.”
“Thế sao, nhưng mà không phải chủ quản Lưu nói Quý Viện vẫn còn độc thân, chưa có bạn gái sao?”
Cô gái vừa tiết lộ tin tức kia, lại tiếp lời giải thích: “Tôi nghe nói bạn gái của Quý Viện khăng khăng muốn ra nước ngoài đào tạo sâu hơn, Quý Viện lúc đó rất tức giận, sau đó hai người chia tay.”
“Kể từ đó, Quý Viện cũng không có bạn gái mới nữa.”
Tống Dực không khỏi lắc đầu thở dài: “Thật đáng tiếc, một người anh tuấn như anh ấy mà lại còn si tình như vậy.”
“Quả nhiên, đàn ông đẹp trai sẽ sánh đôi cùng mỹ nữ, chúng ta sao dám mơ tưởng chứ.”
Nam Khuê mỉm cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Dực: “Đi tìm mỹ nữ làm gì chứ, người bên cạnh mình là mỹ nữ rồi này.”
“Haha, Nam Khuê, cậu thật biết chọc mình vui vẻ.”
Sau khi chơi xúc xắc một lúc, trong phòng hơi đông nên không khí hơi khó chịu, Nam Khuê liền ra ngoài hít thở không khí.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã ngây ngẩn cả người.
Trên hành lang dài, cô bắt gặp một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
Vào lúc đó, Nam Khuê hoàn toàn ngơ ngẩn.
Cô hoàn toàn không ngờ tới, mình sẽ gặp Lục Kiến Thành trong một bữa tiệc tối ở đây.
Kể từ lần trước lúc anh nổi giận đùng đùng bỏ đi, hai người còn không có liên lạc gì chứ đừng nói là nói chuyện.
Lúc này, hai người đột nhiên đụng mặt nhau, cô cũng không biết có nên ra nói chuyện với anh hay không.
Bên ngoài hành lang thật yên tĩnh.
Rõ ràng chỉ mới có mấy ngày mà giờ phút đó cô cảm giác như hai người đã không gặp nhau mấy thế kỷ rồi.
Hai người dường như đã đi qua biển người, vượt qua mấy vạn năm ánh sáng, giờ đây mới gặp được nhau, hai đôi mắt đen nhánh cứ lẳng lặng nhìn đối phương.
Hai người cách nhau không xa, nhưng chỉ đứng đó nhìn nhau, cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Kỳ thật khoảng cách của hai người không xa.
Lúc này, chỉ cần một người đi về phía trước một chút thì sẽ có thể đến gần đối phương.
Nhưng, dường như không có ai chịu bước chân.
Cuối cùng, Nam Khuê là người thỏa hiệp.
Cô buông nhẹ lòng bàn tay, mới nhận ra lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Cô vừa nhấc chân, vừa định bước một bước, môi vừa hé mở, vừa định gọi anh.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị mở ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, có hai mỹ nữ bước đến với nụ cười quyến rũ, mỗi người bước đến ôm lấy một tay Lục Kiến Thành, nở nụ cười tươi như hoa.
Nam Khuê lại ngẩn cả người, sau đó cô liền thu chân mình lại.
Đồng thời đôi môi đang run run của cô cũng ngậm lại.
Lúc này, cô thực sự vui mừng vì đèn ngoài hành lang khá mờ, vì vậy Lục Kiến Thành không nhìn thấy những động tác vừa nãy của cô.
Nếu không, cô thực sự sẽ bị cười nhạo.
Thực sự không còn chút lòng tự tôn nào cả.
Cô mím môi, bất lực cười cười.
Hóa ra mọi chuyện là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Vừa nãy cô còn định lên giải thích nghiêm túc cho anh là cô và Chu Tiễn Nam chỉ là bạn bè bình thường.
Nhưng mà?
Cô đã thấy cái gì?
Thật ra chỉ có mỗi mình cô để ý, cũng chỉ có mình cô nhớ mãi không quên thôi.
Người kia đã sớm quên, hơn nữa còn quên hết sạch rồi.
Đáng thương thay, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Ngẫm lại thì thật buồn cười.
Cho dù là qua làn ánh sáng mờ ảo nhưng Nam Khuê cũng có thể nhìn ra, hai cô gái kia rất xinh đẹp.
Người cao gầy, chân dài, nuột nà thẳng tắp.
Quan trọng hơn là ngoài dáng người hoàn hảo, họ còn có làn da rất trắng. Cô nhớ rõ là Lục Kiến Thành từng nói, anh thích con gái da trắng.
Đúng là nghĩ lại thì người đàn ông nào cũng thích kiểu con gái như vậy.
Anh cũng là đàn ông, đương nhiên sẽ không ngoại lệ.
Hơn nữa, với khả năng của mình, anh hoàn toàn có thể có được những người như vậy.
Lục Kiến Thành không động đậy, cũng không duỗi tay, anh tùy ý để hai mỹ nữ kia kéo cánh tay mình, hơn nữa còn dựa càng ngày càng gần.
Không còn dũng khí để nhìn nữa, Nam Khuê kiên quyết xoay người, đẩy cửa phòng ra nhanh chóng đi vào.
Bây giờ cả người cô bị ép đến không thở nổi, cũng không còn bất kì tâm trạng nào.
Vừa bước vào cửa đã thấy đồng nghiệp rót rượu, ai nấy uống cạn.
Khi nâng ly tới chỗ Nam Khuê, cô cũng không biết là vì sao, liền nâng ly lên, uống một hơi hết sạch.
Sau khi uống xong, trái tim cô còn ngột ngạt hơn.
Cô cảm thấy trong lòng như có một tảng đá to đè lên, rất khó chịu.
Lúc này, không biết là ai hét lên: “Tin tức mới nhất, tin tức mới nhất, Quý Viện đến rồi.”
“Anh ấy vừa vào đến khách sạn, chuẩn bị vào đây rồi, mọi người chuẩn bị nào, chuẩn bị chào đón anh ấy.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị một bàn tay thon dài thẳng tắp mở ra.
Nam Khuê ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên đi qua.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 174: Chỉ có mình cô vẫn ngây ngốc nhớ mãi
Chương 174: Chỉ có mình cô vẫn ngây ngốc nhớ mãi