“Kiến Thành.” Nam Khuê gọi.
Nhưng không có ai trả lời cô.
Cô cúi đầu nhìn người mình, cô rất chắc chắn cái chăn này là do anh đắp cho cô.
Nhưng anh đâu rồi?
Nam Khuê đứng lên mở cửa, định ra ngoài.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Càng buồn cười hơn là, đầu Nam Khuê trực tiếp đụng trúng mũi Lục Kiến Thành.
Đầu cô đương nhiên cứng hơn mũi anh nhiều, có thể đoán được mũi của người nào đó đau đến mức nào.
Nam Khuê lập tức xoa mũi anh: “Sao rồi sao rồi? Có đau không? Có phải anh rất đau không?”
“Không sao, không đau.”
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, nếu như anh nói đau thì chắc chắn cô sẽ càng khẩn trương hơn.
“Dậy rồi thì mau thay quần áo đi.” Lục Kiến Thành cầm quần áo đưa cho cô.
Nam Khuê chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cảm thấy hơi bất ngờ: “Thay quần áo làm gì? Trời cũng tối rồi.”
“Đưa em ra ngoài chơi.” Anh nói.
Nam Khuê nghe đến đây thì hai mắt lập tức sáng bừng lên giống như sao vậy.
“Được, vậy anh chờ em một chút, em lập tức đi thay đồ.”
“Ừm, không vội.”
Lúc thay quần áo Nam Khuê cũng vô cùng hào hứng.
Cô vốn cho rằng cả ngày hôm nay đều phải ở trong nhà, không ngờ anh sẽ mang cô ra ngoài chơi, đương nhiên cô vui rồi.
Mặc áo lông xong, Nam Khuê nhìn gương mặt mềm mại đáng yêu của bản thân ở trong gương, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cô mua bộ quần áo này lúc học đại học, số lần mặc cũng chỉ có hai lần.
Vì khuôn mặt cô vẫn còn trẻ con nên mặc vào rất giống thiếu nữ, cho nên chỉ có lúc đi học cô mới mặc.
Không ngờ anh sẽ chọn cho cô bộ quần áo này.
Áo lông ở trên khá vừa vặn, ở bên dưới là váy bồng, sau khi mặc vào rất giống tiên nữ, nhìn linh hoạt hoạt bát.
Nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy quá trẻ con.
Nghĩ đến chuyện mình đã bắt đầu đi làm, cô vẫn cảm thấy mình mặc như thế này quá trẻ con.
Cho nên sau khi thay xong quần áo, cô lập tức đi một vòng trước mặt Lục Kiến Thành: “Nhìn được không?”
“Ừm, rất đẹp.”
“Nhưng trong tủ em nhiều quần áo như vậy, sao anh lại chọn bộ này?” Nam Khuê tò mò.
“Vì anh rất muốn em mặc quần áo như thế này, chắc chắn sẽ rất đẹp.” Lục Kiến Thành nói.
Không thể không nói, vì anh khen nên trong lòng Nam Khuê vô cùng vui vẻ.
“Nhưng bộ quần áo này quá trẻ con rồi, anh không cảm thấy không hợp với em sao? Dù sao bây giờ em nên trưởng thành mới tốt.”
Lục Kiến Thành đi lên trước, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô, nghiêm túc trả lời: “Cô Nam Khuê thân mến, hôm nay em không phải bác sĩ Nam, em chỉ có một thân phận, đó chính là bạn gái của anh.”
“Hơn nữa anh cảm thấy bộ quần áo này vô cùng phù hợp với cô Nam Khuê em đây, mặc vào như một tiểu tiên nữ đáng yêu vậy.”
Anh suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm: “Là tiểu tiên nữ của anh.”
“Được, vậy em sẽ mặc bộ này, anh chờ chút, em đi trang điểm.” Nam Khuê nói rồi lại quay người đi vào trong.
Nhưng cô vừa di chuyển đã bị Lục Kiến Thành kéo lại.
“Khuê Khuê của anh không cần trang điểm cũng đã rất đẹp.”
Ừ, Nam Khuê cảm thấy bản thân đã bị câu nói này mê hoặc nên mới không đi trang điểm.
Một giờ sau đó, lúc cô khóc như mưa, cô mới cảm thấy hối hận.
Mặc dù trang điểm lúc khóc phần lớn đều sẽ bị trôi đi.
Nhưng ít ra mấy phút trước vẫn còn sẽ đẹp.
Đương nhiên đây là chuyện lúc sau.
Lúc ra cửa, bước chân Lục Kiến Thành đột nhiên dừng lại.
“Làm sao vậy?” Nam Khuê hỏi.
“Em chờ anh một chút.”
Anh lập tức quay vào trong, lúc ra ngoài đã cầm theo một cái mũ, cẩn thận đội lên cho Nam Khuê: “Thời tiết buổi tối lạnh, gió cũng lớn hơn, đội vào sẽ ấm hơn.”
Sau đó hai người nắm tay nhau ra ngoài.
“Khuê Khuê…”
“Ừm?”
“Có phải đột nhiên em cảm thấy yêu đương với anh không có gì thú vị, làm bạn gái anh cũng rất vất vả không?”
“Vì sao anh lại hỏi như vậy?”
“Vì công việc của anh bận rộn nên thời gian có thể ở bên cạnh em không nhiều, thời gian đưa em đi chơi cũng không nhiều.”
Nam Khuê suy nghĩ rồi nhìn Lục Kiến Thành, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ai đó quá mức bận rộn, một tháng cũng bay đi nước ngoài hai lần, không thể giúp em, cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em.”
Nghe cô nói vậy, trái tim Lục Kiến Thành lập tức nhảy lên đến cổ họng.
“Nhưng mà…” Đột nhiên Nam Khuê thay đổi: “Ai bảo em thích chứ.”
“Ngài Lục, em thích anh nha, cho nên dù cảm thấy thời gian bên cạnh anh hơi ít nhưng em rất vui! Hơn nữa em cũng có công việc của mình, em cũng không phải chim hoàng yến lúc nào cũng được anh chăm sóc ở trong nhà, lúc nào cũng ở trong nhà ngóng trông anh trở về.”
“Còn nữa…” Nam Khuê dừng bước, đưa tay véo mặt anh, cười nói: “Sao em lại không biết ngài Lục trở nên tự ti như vậy chứ, vậy mà lại bắt đầu lo được lo mất.”
“Ừm.” Lục Kiến Thành ôm chặt lấy Nam Khuê, vùi đầu vào cổ cô: “Cô Nam Khuê, nếu như em biết từ khi bên cạnh em, lúc nào anh cũng lo được lo mất thì có phải em sẽ rất vui không?”
“Đúng vậy!” Nam Khuê gật đầu cong mắt cười.
“Khuê Khuê…”
“Ừm?”
Nam Khuê phát hiện hôm nay anh rất thích dùng giọng nói mềm mại dịu dàng này để gọi tên cô.
Gọi đến mức cô không còn sức chống cự.
“Thật muốn lấy em về nhà, sau khi em thực tập xong, chúng ta kết hôn được không?”
Kết hôn?
Lúc nghe thấy hai chữ này, trái tim Nam Khuê lập tức đập mạnh.
Cô thừa nhận, cô rung động.
Mặc dù lần kết hôn đầu tiên của họ không hoàn hảo, cũng xảy ra rất nhiều chuyện không thoải mái.
Nhưng cô yêu anh, cô vẫn muốn lấy hết dũng khí để đi vào thánh địa hôn nhân với anh một lần nữa, đứng ở nơi giáo đường kia nói một câu “em đồng ý”.
Cô cũng tin rằng lần này không giống trước.
Cuộc hôn nhân đầu tiên, là anh bị ép buộc, là sự không cam tâm tình nguyện.
Mà lần này họ yêu thương lẫn nhau, là lưỡng tình tương duyệt, là hai bên có tình cảm với nhau.
Cô tin tưởng, lần này sẽ khác.
Nhưng dù cho cô có đồng ý thì cô cũng sẽ không đồng ý với anh nhanh như vậy đâu!
Anh cũng đâu có cầu hôn, cái gì cũng không làm mà muốn lấy cô về nhà.
“Kết hôn sao?” Nam Khuê líu ríu, cố ý nói: “Em vẫn chưa nghĩ đến đâu!”
Lục Kiến Thành cầm tay cô, đặt lên môi hôn một cái rồi nói: “Anh biết quá đột ngột, có lẽ đã dọa em rồi.”
“Nhưng Khuê Khuê, anh chỉ muốn nói tấm lòng của mình cho em biết, để em biết rằng anh nghiêm túc với em, nghiêm túc muốn sống với em, cũng nghiêm túc muốn trải qua quãng đời còn lại với em.”
Nam Khuê đột nhiên cảm thấy trên ngón tay mình lành lạnh.
Cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện trên ngón tay áp út của cô đã bị anh yên lặng đeo một chiếc nhẫn lên.
“Kiến Thành, anh…”
Nam Khuê nhìn anh, ngạc nhiên ngơ ngác.
Sao tự nhiên lại đột kích thế này, trái tim cô không chịu nổi nữa rồi!
“Khuê Khuê, anh cho em thời gian, em có thể suy nghĩ thật kĩ, cẩn thận nghĩ, nhưng chiếc nhẫn này, anh muốn thấy nó được đeo trên tay em.”
Nam Khuê cúi đầu sờ chiếc nhẫn trên tay, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 233: Chúng ta kết hôn có được không?
Chương 233: Chúng ta kết hôn có được không?