“Ôi chao, đây không phải là chị dâu sao? Nhìn dáng vẻ mơ màng này của chị, không phải là mới tỉnh ngủ đấy chứ?” Lục Nhu châm chọc khiêu khích.
Nam Khuê mặc kệ cô ta, chỉ muốn đi qua không dính dáng.
Nhưng Lục Nhu càng thấy cô không quan tâm càng cảm thấy tức giận.
Cô ta đưa tay nắm lấy cổ tay Nam Khuê.
“Buông ra.” Đôi mắt sắc bén của Nam Khuê nhìn cô ta, lạnh lùng lên tiếng.
Thật ra Lục Nhu bị khí thế của cô dọa sợ, nhưng vẫn ngang ngược nói: “Nam Khuê, cô cho rằng cô là ai hả, cô nói thả là tôi phải thả sao?”
“Cô cũng không xem bây giờ là mấy giờ rồi, cô có còn chút tự giác nào của một người con dâu nhà họ Lục, một chút tự giác của một người chị dâu không? Hôm nay có nhiều khách như vậy, tất cả đều do một mình anh tôi ở dưới tiếp đón, anh ấy cũng uống say rồi mà cô còn ở trong phòng ngủ ngon lành, cô hiểu chuyện quá nha?”
“Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, không liên quan đến cô.” Nam Khuê không chút khách sáo đáp lại.
“Ha…” Dường như không ngờ cô sẽ trẻ lời không chút nể nang như vậy, Lục Nhu lập tức có cảm giác tức sôi máu.
“Tôi chưa từng người phụ nữ nào không có lương tâm như cô, Nam Khuê, trên người cô có chỗ nào xứng với anh họ tôi không?”
“Tôi nói cho cô biết, chị Thanh Liên đã về, hơn nữa…”
Lục Nhu kiêu căng cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Chân của chị Thanh Liên đã khỏi, bây giờ chị ấy đã có thể đi lại bình thường bằng hai chân, chắc chắn không lâu nữa chị ấy có thể đứng khiêu vũ trên sân khấu một lần nữa.”
“Cô chưa từng thấy dáng vẻ khiêu vũ của chị Thanh Liên đúng không, vậy để tôi kể cho cô nghe, giống như tiên nữ nhảy múa vậy, vô cùng xinh đẹp, hiểu không? Lúc trước anh tôi đã bị dáng múa của chị ấy hấp dẫn, bây giờ chị Thanh Liên đã về, cô tranh bằng cái gì đây?”
“Nam Khuê, nếu không muốn mất mặt thì tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn trả anh tôi cho chị Thanh Liên đi, nếu không tất cả mọi người sẽ rất khó xử.”
“Thật sao?” Nam Khuê không quan tâm nhìn cô ta: “Vậy để mọi người cùng nhau khó xử là được rồi, dù sao tôi cũng là vợ được cưới hỏi đàng hoàng, tôi thấy tôi không khó xử đâu.”
“Về phần Phương Thanh Liên sao? Cướp chồng của người khác, quyến rũ đàn ông đã có vợ, nếu bị đăng lên trên mạng thì đúng là để người khác mắng chửi đó.”
“Nam Khuê, cô…” Lục Nhu tức đến mức mặt hết trắng lại xanh: “Sao cô lại có thể ác độc như vậy chứ?”
“Ông nội đúng là mù rồi mới thích người độc ác như cô, lại còn gả cô cho anh họ.”
“Hôm nay là một trăm ngày của ông nội, ông lại yêu thương cô như vậy, vậy mà cô lại lên nhà đi ngủ, nếu ông nội ở trên trời mà biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Lúc đầu Nam Khuê vẫn giữ yên lặng.
Chỉ là Lục Nhu mà thôi, nói dễ nghe một chút, đây là người hầu nhỏ của Phương Thanh Liên; nói khó nghe thì đây chính là “chó săn” của Phương Thanh Liên.
Cô chưa từng để cô ta ở trong lòng.
Nhưng nếu cô ta đã nhắc đến ông nội thì chuyện sẽ khác.
“Lục Nhu, tôi cảnh cáo cô, hôm nay là trăm ngày của ông nội, nể tình cô là con cháu của nhà họ Lục nên tôi không muốn gây chuyện với cô, cũng không muốn để cô khó xử, bây giờ cô tránh ra thì tôi có thể làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.”
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không thì như nào?” Kết quả Lục Nhu còn không biết tốt xấu mà tiến lên: “Giết tôi hay là chôn tôi?”
Ngu ngốc đến mức không thể cứu được.
Nhớ đến ông nội, nhớ đến ngày hôm nay nên Nam Khuê không muốn gây chuyện.
Cô đưa tay gỡ tay Lục Nhu ra.
Nhưng đúng lúc này Lục Nhu đột nhiên “a…” một tiếng rồi ngã về phía sau.
Cô ta như một quả bóng da mà lăn xuống dưới.
Người hầu bên dưới thấy vậy thì lập tức đỡ Lục Nhu lại.
Chỉ là có một số người dùng chân đã đỡ.
Cho nên lúc Lục Nhu đứng lên vô cùng tức giận: “Cút ra, một đám chân hôi, mấy người cũng xứng đụng vào tôi sao?”
“Anh đâu? Anh tôi đâu rồi? Người phụ nữ này ban ngày ban mặt đẩy tôi, còn muốn giết tôi, tôi nhất định phải tìm anh họ để anh ấy lấy lại công bằng cho tôi.”
Lục Nhu nói xong cũng bắt đầu khóc lóc ầm ĩ.
Tiếng khóc này lập tức thu hút một số khách mời.
Mặc dù khách đã về rất nhiều nhưng vẫn còn một số người ở lại ăn tiệc.
Ầm ĩ như thế này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy người.
Hai phút sau, không biết ai hô lên một tiếng: “Thiếu gia đến.”
Lục Nhu vừa rồi còn đang kêu la ầm ĩ lập tức yên lặng, khi thấy Lục Kiến Thành, cô ta lập tức chạy đến kéo tay anh: “Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh nhất định phải làm chủ cho em!”
“Anh biết không anh họ, thiếu chút nữa em đã chết rồi.”
Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn về phía trán bị chảy máu của cô ta: “Sao lại thế này?”
Lục Nhu nghe xong còn tưởng rằng anh muốn giúp cô ta lấy lại công bằng.
Cô ta lập tức đắc ý chỉ về phía Nam Khuê đứng trên cầu thang: “Là cô ta, vừa rồi cô ta đẩy em xuống cầu thang, anh, may mà cầu thang không quá dốc, nếu không ngay cả mạng em cũng không còn rồi.”
Lục Nhu khóc lóc vô cùng thê thảm.
Lúc này Nam Khuê đi xuống bên dưới.
Thấy cô, Lục Kiến Thành đẩy Lục Nhu ra rồi đi về phía Nam Khuê, anh nắm lấy tay cô, vô cùng khẩn trương hỏi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao thế? Em có bị thương không?”
“Không sao.” Nam Khuê lắc đầu rồi giải thích: “Em vô ý đẩy em gái anh bị thương, chỉ là vừa rồi lúc xuống tầng cô ta cứ nắm lấy tay em, không cho em rời đi, em chỉ muốn gỡ tay cô ta ra, tự cô ta không đứng vững nên đã ngã xuống.”
Nam Khuê trả lời rất thản nhiên, cô cũng không có gì sai mà phải chối.
Lục Nhu nghe xong lại không đồng ý: “Anh, không phải như vậy, anh đừng tin con hồ ly tinh này, rõ ràng là cô ta đẩy em xuống.”
“Đều do cô ta, cô ta muốn giết em.”
“Anh, anh đừng bị cô ta…” Lừa.
Lời còn chưa dứt thì Lục Kiến Thành đã xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta: “Cô vừa mắng cô ấy là gì?”
“Hồ ly tinh nha, cô ta vốn là…”
“Đủ rồi.”
Lục Kiến Thành quát lớn rồi đưa tay ra xách Lục Nhu đến trước mặt Nam Khuê như gà con: “Bây giờ lập tức xin lỗi cô ấy cho tôi, còn nữa, về sau dù là lúc nào tôi cũng không muốn nghe mấy lời này từ miệng cô nữa.”
Lục Nhu đứng đó, ngẩn người ra như người gỗ.
Cô ta thật sự không hiểu, rõ ràng là người phụ nữ kia sai, sao người xin lỗi lại biến thành cô ta rồi?
“Anh, rõ ràng là cô ta sai, anh có còn xem em là em gái của anh không vậy?” Lục Nhu uất ức rơi nước mắt.
Chỉ tiếc nước mắt của cô ta đã không có tác dụng gì với Lục Kiến Thành.
“Cần tôi đi chiết xuất camera không?”
“Không nói xin lỗi sao?” Lục Kiến Thành quát nhỏ một tiếng.
Khí thế đó đủ để dọa cô ta sợ.
Lục Nhu bị anh dọa sợ phát khóc, trực tiếp nói: “Xin lỗi thì xin lỗi.”
Sau đó cô ta nhìn về phía Nam Khuê: “Được chưa…”
Nhưng cô ta vừa nói được hai chữ đã bị Nam Khuê cắt lời: “Xin lỗi thì thôi đi, tôi cũng không có phúc nhận lời xin lỗi của cô, chỉ là tôi có một mong muốn, về sau cô cách tôi xa ra chút, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô, hiểu chưa?”
“Nam Khuê, cô có ý gì?”
“Không có ý gì cả, chỉ là cảm thấy vừa nhìn thấy mặt cô đã xui xẻo, tâm trạng cũng không tốt chút nào.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 285: Nói xấu không thành, bị dạy dỗ
Chương 285: Nói xấu không thành, bị dạy dỗ