Đến một căn phòng, Lục Kiến Thành buông Nam Khuê xuống. Đến tận lúc này mới phát hiện khoé mắt cô ửng đỏ lên, mí mắt cũng hơi sưng đỏ.
“Vừa khóc trong lòng anh sao?” Lục Kiến Thành ôm lấy mặt cô, dịu dàng hỏi.
Nam Khuê rủ mắt xuống không trả lời.
Tuy hiểu cho Chu Phượng Kiều thế nhưng những lời đó đối với cô vẫn có chút tổn thương. Vốn dĩ cô muốn giả làm bạn gái giúp Tiễn Nam, lại không ngờ lại dẫn tới tình hình tồi tệ như thế này.
Thấy Nam Khuê không nói gì, Lục Kiến Thành biết tâm trạng cô đang không vui. Anh đưa tay nhẹ nhàng bẹo má cô, giọng nói dịu dàng: “Muốn khóc thì khóc đi, cho em mượn cái ôm của anh.”
Bởi vì câu này, trong nháy mắt Nam Khuê không nhịn được nữa. Cô gục đầu vào lòng Lục Kiến Thành, vòng tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của anh, thấp giọng nức nở.
Tiếng khóc của cô rất nhẹ, rất nhỏ, nghe giống như một con mèo nhỏ vậy.
Đặc biệt là âm thanh ‘hức hức’ nhè nhẹ đó, Lục Kiến Thành nghe càng cảm thấy đau lòng.
Cả trái tim như bị bóp nghẹt vậy.
Chẳng mấy chốc, phần áo trước ngực anh đều bị thấm ướt đẫm, trên đó đều là nước mắt của cô, vừa ấm vừa nóng.
Chỉ có điều Nam Khuê cũng không khóc quá lâu, chỉ nhẹ nhàng trút ra một lúc rồi thôi.
Mấy phút sau, cô ngẩng đầu giương đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Lục Kiến Thành. Ngay lập tức, ánh mắt co trơi trên phần áo bị ướt trước ngực của anh: “Em xin lỗi, làm ướt hết áo anh mất rồi.”
“Khóc xong rồi?” Anh dịu giọng hỏi.
Nam Khuê gật đầu. Vốn dĩ cô cho rằng anh sẽ trách mắng mình, lại không ngờ được một câu trách móc anh cũng không nói, từ đầu đến cuối đều chú ý đến cảm xúc của cô.
Cái cảm giác được bảo vệ, được cưng chiều này khiến Nam Khuê cảm thấy tim mềm nhũn, hoàn toàn bị mê hoặc.
Lau sạch những giọt nước mắt rồi vén những sợi tóc rơi ra trước trán lại xong, Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành: “Anh có cười em hay trách em không?”
“Tại sao?”
“Cười nhạo em có lòng lại làm hỏng chuyện, có thể ngay từ đầu em đã làm sai rồi, không nên vì môt phút yếu lòng mà đồng ý, cuối cùng không chỉ không giúp được mà ngược lại còn gây ra hiểu nhầm với sai lầm lớn như vậy.”
“Lục Kiến Thành, có phải em cực kỳ thất bại không?” Tâm trạng Nam Khuê vẫn có chút ảo não.
Lục Kiến Thành vuốt tóc cô rồi ôm cô vào lòng. Ánh mắt nhìn cô lại càng tràn đầy vẻ đau lòng: “Đồ ngốc, Khuê Khuê của chúng ta có tấm lòng lương thiện, cũng giúp đỡ vì lòng tốt, hơn nữa bệnh của mẹ anh ta đích thực cũng vì em mà tốt lên, đây chính là công lao to lớn nhất rồi.”
“Còn về em gái của anh ta, chỉ là hiểu nhầm một chút, giải thích rõ ràng rồi là được, hơn nữa cho dù có sai thì cũng không phải em sai, người sai là cô ta, người phải xin lỗi cũng là cô ta.”
“Thật sao?” Nam Khuê ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn vẫn còn vương giọt nước long lanh, trông rất đáng thương nhìn Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành lại càng đau lòng hơn nói: “Đương nhiên, Khuê Khuê không sai, thế nên cũng không cần tự trách.”
“Vâng.” Nam Khuê gật đầu, cảm thấy: “Bây giờ tâm trạng đã tốt lên chưa?”
Nam Khuê gật đầu thật mạnh: “Vâng, tốt lên nhiều rồi.”
“Nếu đã thế, vậy cô Nam Khuê có phải nên thảo luận với anh một chút về vấn đề đền bù không.” Đột nhiên Lục Kiến Thành nhếch môi lên cười.
“Đền bù cái gì?” Nam Khuê hoài nghi đầu óc của cô không đủ dùng rồi, hình như cô không làm tổn hại đồ gì của anh thì phải.
Lục Kiến Thành đưa tay lên chỉ phần áo ướt đẫm nước mắt trên người mình, cố ý giả vờ đáng thương nói: “Áo mới mua, hôm nay vừa mặc đã bị con mèo mướp nhỏ nào đó khóc thành như vậy rồi.”
Hoá ra là cái này. Nhìn lại lần nữa thì đúng là bị ướt một mảng lớn rồi.
Đột nhiên Nam Khuê có chút ngại ngùng: “Vậy anh nói xem muốn em làm thế nào?”
“Không cần phức tạp như vậy, chỉ cần giúp anh giặt sạch là được rồi.”
Nam Khuê vừa nghe đang chuẩn bị lên tiếng nói được. Lục Kiến Thành lập tức bù thêm: “Chỉ có điều phải giặt ở nhà anh.”
Nam Khuê: “…”
Biết ngay là không đơn giản thế mà. Lần nào cũng chơi sỏ cô.
“Anh quá là không tử tế rồi.”
“Chỉ có đối với em mới không tử tế như vậy thôi.” Lục Kiến Thành cười rồi nói.
Nam Khuê quay người, lúc này mới chú ý đến đồ trang điểm ở trong phòng, ở đây có vẻ là một phòng ngủ nho nhỏ, sofa, buồng tắm và giường ngủ ở đây đều đầy đủ mọi thứ.
Đến cả những thiết bị sinh hoạt thường ngày cũng đều được chuẩn bị đầy đủ cả.
Cô tới bệnh viện này lâu như vậy rồi cũng không biết ở đây còn có một nơi như vậy.
“Đây là ở đâu vậy anh?” Nam Khuê hỏi.
“Là phòng VIP độc quyền của anh.” Lục Kiến Thành trả lời.
Nam Khuê kinh ngạc nói: “Sao em lại không biết bệnh viện chúng ta còn có một phòng VIP như thế này.”
“Bệnh viện mà, nói tóm lại thì cũng muốn kiếm lợi nhuận, chỉ cần anh trả giá căn phòng này đủ nhiều thì đương nhiên họ cũng sẵn sàng cung cấp thôi.”
Quả nhiên, đây chính là tác dụng của tiền bạc đúng không.
Đúng thật là có tiền thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Chẳng trách bao nhiêu người chịu trăm cay ngàn đắng, bỏ ra biết bao tâm tư cũng muốn được gả vào hào môn.
Lúc này chuông điện thoại vang lên.
Nam Khuê vừa nhìn đã là một giờ năm mươi rồi, còn có mười phút nữa là đến giờ cô phải đi làm rồi.
“Em phải đi làm rồi.” Cô nói.
Lục Kiến Thành cau mày lại: “Không thì anh xin nghỉ cho em, buổi chiều đưa em đi thư giãn một chút, nhé?”
“Không sao đâu, bây giờ tâm trạng em tốt hơn nhiều rồi, hơn nữa hôm nay trên khoa có người xin nghỉ, nếu như em đi rồi thì chỉ còn lại mỗi mình Hoạ Hoạ thôi, chắc chắn cô ấy sẽ bận rộn lắm.”
“Bình thường có chuyện đều là cô ấy giúp em, bây giờ thời gian quan trọng này em cũng không thể để cô ấy lại một mình.”
Nam Khuê nói đều đúng, thế nên Lục Kiến Thành cũng không kiên trì thêm.
“Vậy anh đưa em xuống.”
“Vâng.”
Ở bên khác, Chu Phượng Kiều nhìn Chu Tiễn Nam, vừa đau lòng vừa tức giận: “Anh, sao anh lại để bọn họ đi rồi, anh có biết Nam Khuê cô ta…”
“Cô ta phản bội anh…”
Những lời sau cùng, Chu Phượng Kiều nói không nên lời, sợ làm anh trai mình tổn thương.
“Kiều Kiều, đừng nói nữa.”
Chu Tiễn Nam đang định lên tiếng giải thích, Chu Phượng Kiều còn cho rằng anh muốn thanh minh cho Nam Khuê nên dứt khoát ngắt lời: “Anh, đã đến giờ rồi, cô ta cùng người đàn ông khác tình tứ như vậy, buồn nôn như vậy, anh còn định nói giúp cô ta sao?”
“Anh, anh tỉnh lại đi được không? Cô ta căn bản không yêu anh, cô ta chỉ là đồ lả lơi…” ong bướm mà thôi.
Những chữ cuối Chu Phượng Kiều còn chưa kịp nói xong, Chu Tiễn Nam đã không nhịn được mà nghiêm nghị quát lớn: “Đủ rồi, dừng lại ngay cho anh.”
Bị anh mắng như vậy, Chu Phượng Kiều nén nước mắt lại, cả người ấm ức.
“Anh, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn chiều chuộc em, cũng rất thương em, bây giờ anh lại vì một người phụ nữ một chân đạp hai thuyền, một người phản bội anh mà lại hung dữ với em, anh làm em quá đau lòng rồi.”
Chu Tiễn Nam không biết làm sao, thở dài một hơi, hai tay giữ lấy vai Chu Phượng Kiều, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Kiều Kiều, em hiểu nhầm rồi, thật ra Nam Khuê căn bản không phải bạn gái của anh, anh và cô ấy là giả.”
Chu Phượng Kiều vừa nghe lập tức trợn tròn hai mắt, tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Anh, anh nói gì? Là giả?”
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Ừ, lần này bệnh của mẹ có chút nghiêm trọng, anh biết trong lòng mẹ vẫn luôn mong chờ, hy vọng anh sớm tìm một cô bạn gái sau đó kết hôn, anh không muốn làm bà thất vọng.”
“Thế nên mới tìm Nam Khuê nhờ cô ấy giúp đỡ, để cô ấy đóng giả làm bạn gái của anh.”
Lúc này Chu Phượng Kiều mới bình tĩnh lại một chút, những vẫn đang còn rất sốc.
Vậy mà hai anh em không ai chú ý tới, ở một chỗ không xa, Mộc Uyển đang chống đỡ cơ thể yếu ớt đã nghe thấy hai người nói hết mọi chuyện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 297: Anh và Nam Khuê là giả
Chương 297: Anh và Nam Khuê là giả