Nam Khuê đang trong niềm vui và cơn kích động sau khi mang thai, cô chỉ cho rằng Lục Kiến Thành quá vui nên quên mất phản ứng thôi. Thế nhưng, mười giây, hai mươi giây…
Sau một, hai phút sau Lục Kiến Thành vẫn sững người đứng ở đó. Cả người giống như bị đông cứng vậy.
Nam Khuê không nhịn được nữa liền huơ huơ tay trước mặt anh: “Kiến Thành…”
Lúc này Lục Kiến Thành mới phản ứng lại, anh ôm lấy Nam Khuê, hung hăn ấn vùi đầu vào hõm vai cô. Thế nhưng không ai biết hiện giờ biểu cảm trên mặt anh đang có bao nhiêu là sự phức tạp.
“Kiến Thành, anh sao thế? Biết em có thai anh không vui sao?” Nam Khuê bị anh ôm trong lòng, có chút buồn bực hỏi.
Cô cứ cảm thấy vừa rồi Lục Kiến Thành có chút kỳ quái. Tuy nói là ngạc nhiên nhưng cũng không đến mức nửa ngày cũng không có phản ứng nào chứ. . Truyện Việt Nam
“Vui.” Lục Kiến Thành đắng chat nói ra hai chữ.
“Vậy sao anh lại không cười? cũng không reo mừng lên tiếng nào, hay là… anh căn bản không mong chờ con đến?” Cảm xúc của Nam Khuê lập tức trở nên nhạy cảm.
Lục Kiến Thành nở nụ cười an ủi: “Không có chuyện đó, anh rất mong chờ, chỉ cần là đứa con mà em sinh ra thì anh đều thích.”
“Nhưng anh…”
“Không có nhưng mà, chỉ là có chút đột ngột, anh hoàn toàn không nghĩ tới, thế nên anh quá bất ngờ rồi.” Lục Kiến Thành nói.
Lời giải thích này Nam Khuê cũng không nghi ngờ. Bởi vì khi cô biết mình mang thai cũng kinh ngạc một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Không chỉ như thế, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn đang rất kinh ngạc. Thế nên anh ấy cần chút thời gian để tiêu hoá chuyện này cũng đúng!
Lúc ăn tối, Lục Kiến Thành bảo dì giúp việc làm thêm nhiều món ăn kèm ngon miệng, Nam Khuê ăn rất thoải mái.
Sau khi tắm xong cô nằm trên giường rồi thiếp đi trong vòng tay Lục Kiến Thành. Trong mơ, có lẽ cô mơ một giấc mơ thật đẹp, khoé miệng cô khẽ nhếch lên, tràn đầy niềm vui mừng.
Cô nhắm chặt mắt, cả người điềm tĩnh lại đẹp đẽ.
Lục Kiến Thành nhìn cô lại càng thấy mê luyến. Anh đưa tay nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc rối trên trán cô, sau đó trân trọng cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
Cuối cùng mới nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường. Sau đó anh kéo tầm cửa kính đi ra ban công.
Vỏn vẹn cách một cánh cửa nhưng trong phòng ngủ thì ấm áp như mùa xuân, vừa tươi đẹp vừa hạnh phúc. Còn bên ngoài ban công, màn đêm dày đặc, gió rít dữ dội.
Lục Kiến Thành không mặc áo khoác ngoài, anh chỉ đứng ở đó, ngẩn người ra trống rỗng nhìn đất trời, nhìn màn đêm như có thể nuốt trọn mọi thứ ở trước mặt.
Buổi đêm, thật tối tăm, gần như không thể nhìn rõ năm ngón tay. Chỉ có đóm lửa chập chờn kẹp giữa ngón tay anh là đang phát chút ánh sáng.
Không nhớ rõ anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc, cũng không nhớ nội tâm anh đã xoay chuyển giữa biết bao suy nghĩ, đến cuối cùng đều bị anh.. phủ định.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, lại không có chút cảm giác vui vẻ nào. Đến cả hô hấp từng ngụm không khí cũng đều đau đớn.
Đau không?
Sao lại có thể không đau chứ?
Người con gái mà anh yêu thương nhất lại mang thai với người đàn ông khác, lại còn là người đàn ông mà anh hận thấu xương. Đây đúng thật là một trò cười.
Nếu như có thể, anh hy vọng có thể tự gạt người dối mình. Nhưng một tháng?
Một tháng trước họ chỉ có một lần, mà lần đó, cả quả trình anh đều dùng biện pháp tránh thai, gần như cô không có khả năng mang thai.
Thế nên chỉ có một lời giải thích chính là Quý Dạ Bạch không nói dối, anh ta thật sự vượt quá ranh giới đó.
Nghĩ đến đây, trái tim Lục Kiến Thành đau đớn như bị cào xé. Đến hô hấp cũng đều đau không chịu nổi.
Lúc quay lại phòng ngủ, toàn thân Lục Kiến Thành giống như tượng băng vậy, trên người lạnh lẽo gần như không còn chút độ ấm nào.
Anh nhìn cô điềm tĩnh, xinh đẹp đang nằm trên giường thì tràn đầy đau khổ. Nhưng những đau khổ này không thể chia sẻ với người khác. Chỉ có thể một mình âm thầm vùi lấp trong lòng, một mình gặm nhấm nó.
Nhưng cho dù đau khổ thì cả đời này anh cũng không thể buông tay cô. “Khuê Khuê, em là của anh.”
“Cả đời này không cần biết xảy ra chuyện gì, em cũng chỉ có thể là của anh thôi.”
Sau đó như để chứng minh điều gì đó, Lục Kiến Thành chui vào trong chăn, vội vàng ôm lấy Nam Khuê vào lòng mình.
Hơi lạnh khiến Nam Khuê rùng mình một cái, cô mơ hồ mở mắt ra, khi nhìn thấy là Lục Kiến Thành, cô lại nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực anh lần nữa.
Đêm đó cả hai cùng ôm nhau ngủ thiếp đi.
Hiếm khi Nam Khuê ngủ lại mơ được giấc mơ ngọt ngào, hạnh phúc tràn đầy như vậy.
Trời vừa sáng, ánh mặt trời vừa chiếu vào phòng, Nam Khuê đã tỉnh rồi. Cô đón lấy ánh mặt trời buổi sớm đầu tiên, vui vẻ nở nụ cười.
Nghĩ đến bé con, cô lập tức đưa tay vuốt vuốt bụng mình. Lúc này mới phát hiện tay của Lục Kiến Thành đang đặt trên bụng dưới của cô.
Trong nháy mắt cô cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Nam Khuê dựa vào lồng ngực anh giống vui một con mèo vui vẻ, đôi mắt tràn đầy sự hạnh phúc.
“Ngủ ngon không?” Tỉnh lại, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại của Nam Khuê, nhẹ giọng hỏi.
Nam Khuê cười rồi gật đầu: “Ngủ ngon, em tỉnh lâu rồi.”
“Kiến Thành, anh biết không? Tối hôm qua em đã mơ một giấc mơ rất đáng yêu, em mơ thấy con nói với em, nó nói chín tháng sau nó sẽ đến gặp chúng ta.”
“Nó còn để em đoán xem là con trai hay là con gái.”
“Kiến Thành, hay là chúng ta cùng đoán xem được không? Anh đoán sẽ là con trai hay con gái?”
Lục Kiến Thành chỉ híp mắt nghe Nam Khuê nói, mỗi chữ đều giống như đang chém tim anh từng đao một.
Nhưng anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn lại, không thể để lộ ra ngoài bất cứ cái gì.
“Kiến Thành…” đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, Nam Khuê không vui bĩu môi nhìn Lục Kiến Thành.
“Anh chậm chạp vậy! sao nghĩ một câu thôi mà cũng lâu như vậy, dù sao cũng chỉ là đoán, đoán bừa một cái là được rồi.”
“Hoặc là anh hy vọng trong bụng em là con trai hay con gái hơn? Lục Kiến Thành, hình như anh chưa từng nghiêm túc nói với em, anh thích con trai hay con gái hơn?”
“Con gái.” Anh nói.
Bởi vì sau khi trưởng thành nhất định sẽ giống cô, vừa dịu dàng lại đáng yêu, khiến người ta nhìn đều muốn bảo vệ.
Nhưng mà? Anh cần là con gái của cả hai!
Không phải của người khác.
Trong lòng tràn đầy chua xót, Lục Kiến Thành đột nhiên ngồi dậy, giam Nam Khuê vào trong lòng. Đồng thời bàn tay ấm áp đặt lên bụng cô: “Khuê Khuê, nhất định bây giờ muốn đứa con này sao? nếu như… anh nói nếu như chúng ta có thể để một năm sau rồi lại có được không?”
Nghe thấy lời Lục Kiến Thành nói, tất cả nụ cười trên mặt Nam Khuê như đông cứng lại.
“Anh…” giọng nói cô run rẩy, không tin được mà nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Anh không muốn có đứa con này đúng không?” dứt lời, nước mắt cô rơi xuống mà không hề báo trước.
Lục Kiến Thành biết sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy, đây cũng là điều khiến anh xoắn xuýt cả đêm mà không dám nói ra.
Anh ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Xin lỗi em, Khuê Khuê, anh không có ý đó, không phải anh không cần con, nhưng anh nghĩ để một thời gian nữa rồi lại có con có được không?”
“Vậy đứa con hiện giờ thì sao? Dù gì nó cũng đã đến rồi, anh bảo em vứt bỏ nó sao?” Nam Khuê nhìn anh, đau lòng hỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 322: Nam Khuê mang thai (2)
Chương 322: Nam Khuê mang thai (2)