Hạ Nhu lấy hai tay che mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám phản kháng.
Vân Thư vẫn vững vàng bước trên đôi cao gót, dẫn trợ lý rời đi.
Nam Khuê không về nhà mà đi đến chỗ Lục Kiến Thành.
Khi sắp đến nơi, cô gọi điện cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu lập tức xuống dưới đón cô.
Đi thang máy, cả hai lên thẳng tầng cao nhất.
Vừa đến gần văn phòng, Lâm Tiêu đã cẩn thận bảo cô: “Cô Nam Khuê, hôm nay tổng giám đốc Lục có hơi tức giận, anh ấy đang phát giận ở bên trong.”
“Hả, sao anh ấy lại tức giận vậy?”
“Vì sự việc cô đính hôn ở trên mạng, tổng giám đốc Lục đã nhờ người xóa bỏ hết tin tức nhưng kết quả là vẫn có người mua hot search, hơn nữa vẫn có không ngừng đưa những tin tức đó lên.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Gõ gõ cửa, Nam Khuê đẩy cửa vào.
Lục Kiến Thành đang ngồi trên ghế, ghế của anh đang quay về phía ngoài nên anh hoàn toàn không biết người đi vào là Nam Khuê.
“Mọi việc xong chưa? Lần này đừng nói với tôi là chưa xong nữa.”
Nghĩ là người của bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận marketing, Lục Kiến Thành lạnh lùng hỏi.
Nam Khuê không nói gì, bước nhẹ chân tới gần.
Đi vòng ra sau anh, cô duỗi tay khẽ xoa đầu anh.
Bỗng, Lục Kiến Thành xoay người.
Khi nhìn thấy Nam Khuê, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh nở một nụ cười hiếm thấy, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: “Sao lại đến đây gặp anh thế?”
Lời nói vừa dứt, anh trực tiếp vươn tay, ôm chặt Nam Khuê vào lòng, để cô ngồi trong vòng tay anh.
Nam Khuê vươn tay xoa xoa đầu anh: “Có phải xử lý cả một ngày rất mệt không, để em xoa bóp cho anh.”
“Nhìn thấy em, anh không mệt chút nào nữa.”
Lục Kiến Thành một tay ôm Nam Khuê, một tay làm việc.
“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi đã…”
Đột nhiên, người của bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận marketing từ cửa đi vào.
Khi nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên người tổng giám đốc Lục, vẻ mặt tổng giám đốc Lục còn rất ôn nhu, hai người lập tức ngây người, kinh ngạc không thôi.
“Nói!”
Lục Kiến Thành ngước mắt, ánh mắt nhìn về phía bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Tổng giám đốc Lục, đã xóa sạch những tin tức đó rồi ạ.”
“Ừ, đi ra ngoài đi, đóng cửa lại.”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi văn phòng, sau đó đóng cửa lại.
Khi đi ra ngoài, hai người họ lập tức nhìn đối phương, giống như đều đang nói: “Trời ơi, cô gái đó là ai vậy? Còn ngồi trong lòng tổng giám đốc Lục?”
Sau đó câu trả lời của hai đều là vẻ mặt kinh ngạc: “Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”
Xoa bóp cho Lục Kiến Thành một lát, đột nhiên, Nam Khuê nhìn thấy vài cái tàn thuốc lá.
Sau đó cô lập tức cau mày: “Sao anh lại hút nhiều vậy? Hại sức khỏe lắm.”
“Được, sau nay có em ở bên anh không hút nữa.”
Lục Kiến Thành nói xong liền hôn lên trán Nam Khuê.
Trong phút chốc, một cảm giác khó chịu truyền đến, Nam Khuê lập tức che miệng, đẩy anh ra, chạy về phía nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng Nam Khuê nôn ở bên trong, Lục Kiến Thành đứng ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng.
Cho đến khi nôn hết rồi, Nam Khuê mới ra ngoài.
Khi cô đi ra ngoài, sắc mặt đều tái nhợt, cả người như không còn chút sức nào.
Điều cô không nghĩ tới đó là, cả buổi chiều cô nôn rất nhiều lần.
Cuối cùng, Lục Kiến Thành trực tiếp tắt máy, sau đó nắm tay cô bước ra ngoài: “Chúng ta đi bệnh viện.”
“Sao lại đi bệnh viện?”
“Đi tìm bác sĩ khám xem, sao em lại cứ nôn như vậy?”
Hóa ra là như vậy, Nam Khuê nhẹ nhàng cười, rồi an ủi anh: “Đây là ốm nghén, nhiều phụ nữ khi mang thai đều có hiện tượng này, có thể là em có biểu hiện hơi sớm, cũng hơi nặng thôi.”
“Không sao đâu, vì đứa nhỏ em có thể chịu đựng được.”
Lục Kiến Thành lại thấy cực kỳ đau lòng: “Cho dù là ốm nghén, chúng ta cũng cứ đi khám thử xem, hỏi bác sĩ xem có cách nào để giảm bớt nó không.”
Không thay đổi được quyết định của anh, cuối cùng Nam Khuê cũng ngoan ngoãn theo anh đến khoa phụ sản.
Bác sĩ cũng cười và nói đó là phản ứng bình thường, hơn nữa ốm nghén cũng chứng tỏ em bé trong bụng mẹ rất ngoan và rất hiếu động.
Lục Kiến Thành vẫn luôn hỏi đi hỏi lại, hơn nữa còn hỏi cách để giảm bớt những cơn ốm nghén này.
“Bác sĩ Nam, bạn trai cô đối xử với cô tốt thật, cô cũng hạnh phúc quá đấy!” Bác sĩ đang khám cho cô hâm mộ nói.
Được khen như vậy, người nào đó cảm thấy rất vui vẻ, sắc mặt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Hai người đều không rằng, đi ra ngoài sẽ gặp phải Quý Dạ Bạch.
Nhìn thấy Nam Khuê đến khoa phụ sản, anh ta lập tức sốt ruột bước tới, hỏi: “Sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không? Hay là em bé không được khỏe?”
“Không liên quan gì đến anh.” Lục Kiến Thành ngăn Quý Dạ Bạch đang bước đến gần, đồng thời lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, anh che cho Nam Khuê, để cô lên xe trước.
“Em ở trên xe chờ anh.” Lục Kiến Thành nhìn về phía Nam Khuê, nhẹ nhàng dặn dò.
“Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi.
“Anh đi gặp anh ta.”
“Vậy anh đừng kích động quá, em ở trong xe chờ anh.”
Sau đó Lục Kiến Thành liền đi về hướng Quý Dạ Bạch.
Quý Dạ Bạch đang đợi anh ở bãi đậu xe.
So với lần trước giương cung bạt kiếm, lần này hai người đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lục Kiến Thành châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả một hơi nhìn về phía Quý Dạ Bạch: “Tôi khuyên cậu nên trở về khuyên nhủ mẹ cậu đi, đừng mơ tưởng đến thứ gì của nhà họ Lục, cũng đừng nghĩ đến Khuê Khuê, nếu không không cần tôi ra tay thì mẹ cậu cũng không phải đối thủ của mẹ tôi.”
Quý Dạ Bạch nhìn anh cười lạnh: “Anh chắc chắn như vậy sao?”
“Không tin thì có thể thử xem.”
Đột nhiên, Quý Dạ Bạch gật đầu: “Được rồi, tôi có thể hứa với anh.”
Sau đó anh ta nói thêm: “Tôi có thể quay về khuyên mẹ tôi, thứ tôi muốn rất đơn giản, chỉ cần đứa bé trong bụng Nam Khuê được sinh ra, sau đó đưa nó cho tôi, tôi có thể từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Lục.”
“Hừ…”
Như thể nghe chuyện cười, Lục Kiến Thành lập tức chế nhạo anh ta: “Nằm mơ!”
“Dù là quyền thừa kế của nhà họ Lục, hay là đứa con trong bụng Khuê Khuê, tôi đều sẽ không cho cậu.”
“Đứa bé là sinh mệnh của Khuê Khuê, cậu cũng không cần mơ tưởng.”
Quý Dạ Bạch cũng không tức giận, nhàn nhạt nhìn anh: “Còn anh thì sao? Anh một lòng nuôi đứa con không phải của mình, anh có chắc mình sẽ đối xử tốt với nó không?”
“Lục Kiến Thành, sao phải làm vậy? Đừng tự lừa mình dối người, đứa bé trong bụng Nam Khuê không phải của anh, anh căn bản sẽ không thật lòng đối xử tốt với nó, giao cho tôi là lựa chọn tốt nhất.”
Lục Kiến Thành khinh thường nhìn anh ta: “Vậy thì sao? Cho dù không phải của tôi, cậu cũng đừng hòng mơ tưởng.”
Nam Khuê vốn dĩ lo lắng hai người sẽ nổi lên xung đột, sẽ lại đánh nhau, không yên tâm cho nên đến đây.
Nhưng mà cô không ngờ rằng mình sẽ nghe thấy những lời vừa rồi.
Nếu không phải chính tai nghe thấy, cô còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Cái gì mà không phải là con của anh?
Anh có ý gì?
Trong nháy mắt, Nam Khuê ngơ ngác đứng đó, có một loại ảo giác hỗn độn trong đầu cô.
Quý Dạ Bạch nói đó là con của anh ta, vậy Kiến Thành thì sao? Tại sao anh không phản bác?
Tại sao?
Hung hăng nắm chặt lấy tay mình, Nam Khuê tự hỏi chính mình.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Sau một vài phút, cô nghĩ ra điều gì đó sau đó đột nhiên cười tự giễu.
Cô mím môi, ngay cả khóe miệng cũng tràn đầy bi thương.
À… cô hiểu rồi.
Hóa ra từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ tin cô.
Cho đến bây giờ, anh vẫn nghĩ cô và Quý Dạ Bạch đã xảy ra chuyện gì.
Thậm chí anh còn nghĩ rằng đứa bé trong bụng cô là của Quý Dạ Bạch.
Nực cười!
Quả thực là nực cười!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 331: Hóa ra anh chưa từng tin cô
Chương 331: Hóa ra anh chưa từng tin cô