Ngày hôm sau Phương Thanh Liên mới tỉnh lại.
Cô ta đưa tay sờ lên bụng, vừa sờ vừa la: “Bé con? Con của tôi đâu? Sinh rồi sao?”
Lúc này y tá đi đến: “Thật xin lỗi cô Phương, bé con bị thiếu không khí dẫn đến ngạt thở, lúc sinh ra đã không còn thở.”
“Cô nói cái gì?” Phương Thanh Liên mở to hai mắt, không tin tưởng mà nhìn y tá: “Cô nói lại tôi nghe?”
“Thật xin lỗi, cô Phương, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Không, không phải.” Phương Thanh Liên điên cuồng lắc đầu: “Tôi không tin lời mấy người, con tôi đâu? Con tôi đâu? Tôi muốn gặp nó.”
“Cô Phương, cô bình tĩnh một chút, sức khỏe cô vẫn rất yếu, bây giờ không thể xuống giường.”
Thấy cảm xúc của cô ta không ổn định, y tá đi lên trước an ủi.
Nhưng Phương Thanh Liên đã hoàn toàn phát điên.
Cô ta đưa tay ra giữ lấy y tá, hung dữ nói: “Con tôi đâu? Mang tôi đi gặp nó.”
“Cô Phương, tình trạng của cô bây giờ thật sự không thể…” Xuống giường.
“Câm miệng.” Y tá còn chưa nói xong đã bị Phương Thanh Liên quát to.
Cô ta đột nhiên cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn, trực tiếp kề sát cổ y tá: “Mang tôi đi, nếu không tôi giết cô.”
“Được, cô… cô đừng kích động, tôi đưa cô đi.” Y tá bị dọa đến run người, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hai người vừa ra khỏi cửa, Phương Thanh Liên đã di chuyển dao xuống eo của người y tá.
Như vậy có thể giấu được con dao trong tay cô ta.
Đồng thời cô ta uy hiếp y tá: “Đừng có nghĩ đến chuyện giở trò với tôi, nếu cô dám cầu cứu, tôi lập tức xử lí cô.”
Y tá cũng bị dọa, lúc đi qua y tá trực cũng không nói gì.
Hai người đi một lúc, cuối cùng y tá mang Phương Thanh Liên đến trước một cánh cửa.
“Con cô ở bên trong, trên đó có tên, tự cô tìm đi.” Y tá nói.
Lúc này Phương Thanh Liên mới thu dao lại, thả cô ấy ra.
Nhân cơ hội này y tá không dám thở mà điên cuồng chạy đi.
Phương Thanh Liên đẩy cửa ra, trực tiếp đi vào.
Nhưng lúc phát hiện bên trong lạnh như hầm băng, cô ta lập tức hắt xì mấy cái.
Cô ta ôm chặt hai tay, vẫn đi vào trong như cũ.
Trong lòng lẩm bẩm: “Đây là nơi quái quỷ nào vậy? Sao lại lạnh thế này?”
Nhưng lúc tìm được tên, mở tủ lạnh ra, cả Phương Thanh Liên tỉnh táo lại.
Khó trách nơi này lại lạnh như vậy.
Nơi này là…
Thật độc ác, bọn họ dám để con cô ta ở chỗ này?
Phương Thanh Liên ôm lấy em bé, như bị điên mà xông ra ngoài.
Cái gì cũng không để ý, cô ta ôm cơ thể lạnh như băng của đứa bé lao ra ngoài.
Sau lưng là tiếng nhân viên gọi với theo: “Cô Phương, cô tỉnh táo lại đi, cô dừng lại đi.”
Nhưng Phương Thanh Liên lại như không nghe thấy.
Cuối cùng nhân viên quyết định gọi cảnh sát.
Phương Thanh Liên ngồi trong sảnh cục cảnh sát, như phát điên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Ngày hạ táng đứa nhỏ, trời mưa rất to.
Mưa to như trút nước.
Phương Thanh Liên bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên.
Mưa to xối vào mặt cô ta, xối lên quần áo cô ta.
Toàn thân cô ta đều ướt đẫm.
Nhưng lúc đó cô ta lại vô cùng bình tĩnh.
“Lục Kiến Thành, đều do anh, tất cả đều do anh bạc tình bạc nghĩa, vốn dĩ tôi có thể gả cho anh rồi sống hạnh phúc, nhưng anh lại phản bội tôi mà cưới người khác.”
“Con của tôi cũng do anh hại chết, nếu không phải do anh không đồng ý cho nó một thân phận thì sao nó có thể chết được?”
“Nam Khuê, con tôi không còn thì cô cũng đừng mơ đến chuyện con mình bình an chào đời.”
Phẫn uất nói xong những lời này, Phương Thanh Liên hét lớn.
Tiếng cười kia âm trầm đến cực điểm, như gai nhọn đâm vào da thịt khiến người khác run lạnh.
Buổi tối khi tắm xong, Nam Khuê đưa tinh dầu cho Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành nhận lấy, đổ tinh dầu ra lòng bàn tay rồi xoa lên bụng cho Nam Khuê.
Vì sợ bé con phản ứng mạnh nên động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng.
Mỗi lần xoa đều vô cùng cẩn thận.
Nhưng hôm nay hai bé con lại vô cùng mẫn cảm.
Tay cha vừa để lên, chân nhỏ của hai bé đã bắt đầu đạp.
Vậy nên Lục Kiến Thành chỉ có thể bỏ tay xuống trước.
Mấy phút sau anh chuẩn bị tiếp tục xoa cho Nam Khuê.
Nhưng tay anh vừa để lên, đứa nhỏ như cảm nhận được mà bắt đầu đá.
Hơn nữa không phải một bé.
Mà là cả hai bé.
Cứ như vậy mấy lần, Nam Khuê bị đá không nhẹ.
Cuối cùng Nam Khuê chỉ có thể tự mình xoa.
Nhưng hai đứa nhỏ vẫn nghịch ngợm như cũ, như đang chơi đuổi bắt trong bụng mẹ vậy, em cái anh cái, chơi quên trời đất.
Lúc đầu khi cảm nhận được cử động của hai bé, Nam Khuê còn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng quá thường xuyên, cơ thể cô dần khó chịu, cũng có chút không chịu nổi.
Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống, hai tay ôm nhẹ lấy bụng Nam Khuê rồi nói: “Hai đứa, nghe cho kĩ, cha là cha các con, bây giờ các con đá qua đá lại khiến mẹ rất khó chịu.”
“Cho nên hai đứa ngoan chút, để mẹ đi ngủ cho ngon, biết không?”
“Đợi hai đứa chào đời, cha chơi với hai đứa.”
Cũng không biết do lời của Lục Kiến Thành có tác dụng hay do hai đứa nhỏ chơi mệt.
Dù sao sau khi Lục Kiến Thành nói xong, hai đứa nhỏ nhanh chóng yên tĩnh lại.
Nam Khuê cũng nhân cơ hội dựa vào giường nghỉ một chút.
Sau khi cô nằm xuống, Lục Kiến Thành thuần thục matxa chân cho cô.
Vì mang thai thời kì cuối nên hai chân Nam Khuê thường xuyên bị chuột rút, cũng hơi sưng, Lục Kiến Thành đau lòng cho cô, cho nên cố ý học một số bài bóp Trung y.
Bây giờ mỗi khi tối, anh đều giúp Nam Khuê matxa.
Trong quá khứ, anh đều matxa cho Nam Khuê mười mấy phút.
Nhưng hôm nay anh chỉ matxa mấy phút là dừng lại.
Nam Khuê dựa vào người anh, cầm truyện đọc cho hai đứa nhỏ nghe.
Nhưng cô đọc được mấy truyện thì phát hiện đứa nhỏ bên cạnh mình vô cùng yên tĩnh.
Không những vậy mà anh luôn nhíu mày.
Tuy anh luôn che giấu tâm sự của mình nhưng sao cô lại không thể cảm nhận được tâm trạng của anh chứ?
Nam Khuê để sách xuống, nhìn Lục Kiến Thành: “Có phải anh có tâm sự gì không?”
Lục Kiến Thành đang định nói, Nam Khuê đưa tay vuốt lông mày anh: “Lông mày anh vẫn luôn nhíu lại, tuyệt đối đừng sợ em lo mà không nói, Kiến Thành, cho dù chuyện gì em cũng muốn chia sẻ với anh.”
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành đưa tay ôm chặt lấy Nam Khuê.
Lời nói ra vô cùng trầm thấp: “Hôm nay Phương Thanh Liên đến tìm anh.”
Quả nhiên vừa nghe đến đó, Nam Khuê đã không thể giữ bình tĩnh.
Cô ngồi thẳng dậy, nhìn Lục Kiến Thành, khẩn trương nói: “Cô ta tìm anh làm gì?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 379: Đứa bé không còn
Chương 379: Đứa bé không còn