Nghe xong lời của bác sĩ, trong đầu Nam Khuê chỉ thấy ong ong.
Trong chốc lát, cô dường như không cách nào có thể suy nghĩ bình thường được nữa.
Tim của em bé có vấn đề?
Trước đây, cô luôn cho rằng việc như vậy chỉ có thể nghe thấy ở các cuộc quyên góp tình thương và trên các phương tiện truyền thông mà thôi.
Nhưng bây giờ chuyện này lại xuất hiện ngay trong cuộc đời cô.
Đả kích lớn như vậy đối với Nam Khuê mà nói không khác gì là một thảm họa tàn khốc.
Nếu như không phải trong tay còn đang bế con, thì có lẽ cô đã sụp đổ ngay tại chỗ rồi.
Sau một loạt kiểm tra, lúc cầm theo kết quả đến tìm bác sĩ, trái tim của Nam Khuê như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực rồi, người cô không khống chế được mà run rẩy.
Thời khắc đó, dường như đến cả việc thở cô cũng phải dè dặt.
Bởi vì cô sợ, cô sợ hãi.
“Giáo sư, các kết quả kiểm tra của con tôi đã có rồi, ông xem giúp tôi với ạ.” Nam Khê đưa danh sách các kết quả kiểm tra đến trước mặt người giáo sư già với đôi tay run rẩy.
Người giáo sư già đeo cặp kính lão rồi lật xem từng trang từng trang kết quả.
Càng xem, mày của ông lại nhíu lại càng sâu.
Còn trong lòng Nam Khuê cũng càng ngày càng bất an.
“Giáo sư, tình hình con tôi sao rồi?”
“Là bệnh tim bẩm sinh.”
Khi giáo sư dùng một giọng nói bình ổn nói ra kết quả đó, Nam Khuê cảm thấy như cô sắp phát điên đến nơi rồi.
Cô sứng sờ ngay tại chỗ, cô thật sự không dám tin vào tai mình.
“Giáo sư, đã….đã xác nhận chính xác rồi sao?” Cho dù như thế, Nam Khuê vẫn không bỏ cuộc mà gặng hỏi.
“Các số liệu và chỉ tiêu đều rất rõ ràng, xác suất chẩn đoán sai là rất thấp.”
Lúc này, tia hy vọng cuối cùng của Nam Khuê đã hoàn toàn tan vỡ rồi.
Bệnh tim bẩm sinh?
Một căn bệnh đáng sợ như vậy, tại sao nhất định phải xảy ra trên người con cô chứ?
“Ông trời ơi, ông có thể đối xử nhân từ với con một chút không!”
“Cho dù thật sự có vận rủi hay trắc trở gì, xin ông hay giáng hết lên người con đi, đừng làm hại đến con của con, xin ông hãy để chúng được bình an, khỏe mạnh trưởng thành đi mà.”
Nam Khuê không chịu nổi nữa, cô bịt miệng mình rồi đau khổ mà chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra hành lang, cô đã nhìn thấy Chu Tiễn Nam đang đi đến từ phía đối diện.
“Khuê Khuê, tôi nghe nói đã có kết quả kiểm tra rồi, giáo sư nói thế nào?”
Chu Tiễn Nam vừa hỏi xong, Nam Khuê đã suy sụp mà ngồi sụp xuống đất, hai tay ông lấy mặt.
Cô không nói câu nào, nhưng tiếng khóc đau đớn và bờ vai run rẩy của cô đã nói lên tất cả.
“Khuê Khuê……”
Chu Tiễn Nam cũng ngồi xuống đất, đau lòng mà nắm lấy vai Nam Khuê, anh ấy ôm cô vào lòng, cho cô một chỗ dựa vững chắc.
“Khóc đi, tôi biết em đang rất đau lòng, không có gì là không thể giải quyết được cả, đợi đến khi em giải tỏa xong rồi, tôi sẽ cùng em nghĩ cách.”Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Lần này, Nam Khuê đã ngồi trong góc tường khóc rất lâu.
Lúc đầu chỉ là tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, sau đó liền khóc lớn lên.
Nhưng sau khi khóc lớn một trận, cô đã trực tiếp ngẩng đầu lên, lau hết nước mắt của mình.
Sau đó đứng lên nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Giáo sư nói là bệnh tim bẩm sinh.”
“Tôi quá kích động, không thể chấp nhận được kết quả này nên đã chạy ra ngoài trước, bây giờ tôi sẽ quay lại để hỏi kỹ về phương pháp điều trị sau này cho con.”
Sau khi thảo luận xong về bệnh tình của con thì cũng đã một hai giờ rồi.
Giáo sư đưa ra hai phương pháp điều trị, một là giữ lại điều trị trong nước, những năm tiếp theo em bé tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Phương pháp còn lại là đi ra nước ngoài để điều trị, phương pháp này sẽ tiên tiến hơn, nhưng cũng sẽ mạo hiểm hơn.
Với phương pháp thứ hai thì chỉ cần có tim phù hợp thì sẽ có thể tiến hành phẫu thuật thay tim ngay.
Nhưng nó có thể sẽ để lại di chứng nghiêm trọng, phải uống thuốc cả đời.
Cũng có thể ca phẫu thuật sẽ thành công, sự thích ứng của em bé tốt thì mấy năm sau đã có thể sống như người bình thường rồi.
Sau khi biết hai cách này, Nam Khuê đã suy nghĩ cả một đêm.
Nhìn con đang phải chiếu đèn trong bệnh viện, trái tim cô đau như muốn vỡ ra.
“Em trai” vẫn còn nằm trong bệnh viện, tuy bệnh viện không cho phép vào trong và đã có y tá chuyên nghiệp chăm sóc rồi, nhưng đứa bé nhỏ như vậy, cô làm sao có thể đành lòng để lại một mình nó ở trong bệnh viện được chứ.
Còn về “anh trai”, có thể là vì cảm nhận được “Em trai” đang không ở bên cạnh nên hai ngày này vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Trước đây, bé không hề uống sữa bình, nhưng hai ngày này chủ yếu đều là uống sữa bột.
Khi nào sữa của Nam Khuê đủ thì cô sẽ gửi một ít sữa tươi về nhà cho bé.
Vì chăm sóc cho “em trai”, Nam Khuê đã mấy ngày không về nhà rồi.
Đến tận khi bệnh vàng da của “Em trai” có thể xuất viện, Nam Khuê mới bế “Em trai” cùng về nhà.
Hai người vừa nhìn thấy “Anh trai”, “Anh trai” liền lập tức mỉm cười, đồng thời còn khoa tay múa tay chào đón bọn họ.
“Con yêu, xin lỗi con, hai ngày này mẹ đã bỏ bê con rồi, mẹ không cố ý đâu, bởi vì “Em trai” bị bệnh rất nặng, em ấy cần mẹ chăm sóc hơn.”
Nam Khuê cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi má mềm mại của “Anh trai” một cái.
Là áy náy, càng là đau lòng.
Điều duy nhất khiến cho cô vui vẻ yên tâm là hai ngày này Tiễn Nam đã giúp cô đưa “Anh trai” đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện rồi.
Tình hình sức khỏe của “Anh trai” rất tốt, tất cả đều bình thường.
Cũng chính vào thời khắc này, Nam Khuê đã hạ quyết tâm.
Cô phải đưa con ra nước ngoài điều trị, cho dù có chút mạo hiểm, nhưng cô nhất định phải thử một lần.
Hoặc đây cũng có thể là cách giúp cô tìm ra con đường để thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.
Những ngày này, cô cũng điên cuồng tìm kiếm điều tra rất nhiều tạp chí và tin tức, sau khi thay tim, tỉ lệ người có thể sống cuộc sống bình thường cũng rất cao, hoàn toàn không phải là xác suất hiếm có gì.
Thay vì để cho con sống trong nỗi lo sợ khi cái chết đang đến gần từng ngày, sống trong nỗi sợ hãi luôn chầu chậc, thời gian sống phải đếm ngược từng ngày thì cô càng hy vọng con sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này, sau khi thay tim có thể sống nhưng một người bình thường.
Cô cũng tin rằng, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, ông nhất định sẽ chừa lại một con đường sống cho cô và con.
Quyết định xong, ngày hôm sau Nam Khuê liền đi đến bệnh viện.
Cô muốn đem hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả tình hình bệnh tình của con và quyết định của bản thân nói hết cho Lục Kiến Thành biết.
Nhưng, lúc đi đến phòng bệnh đó, cô lại lần nữa nhìn thấy người phụ nữ tóc dài kia.
Người phụ nữ đó vẫn ngồi ở góc độ giống như lần trước, tuy không nhìn thấy rõ, nhưng bộ đồ mà cô ta đang mặc giống với bộ đồ lần trước nên chắc chắn người này chính là người phụ nữ lần trước.
Còn về Lục Kiến Thành, lần này, cô có thể nhìn thấy rất rõ hình dáng của anh.
Anh ngồi trên giường, lưng dựa vào một chiếc gối.
Còn người phụ nữ kia thì đang bưng một tô cháo, đút từng thìa một cho anh ăn.
Lại nhìn về phía Kiến Thành, khóe miệng của anh dường như vẫn luôn cười nhẹ, một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Trong chốc lát, tất cả những lời mà cô muốn nói đều đã đọng lại trong lòng ngực, một chữ cũng không nói ra được.
Cảnh tượng trước mặt, thật là đẹp.
Cô dường như thật sự không nên làm phiền họ.
Cô không biết Lục Kiến Thành còn nhớ về sự tồn tại của cô và con không nữa.
Nhưng khoảnh khắc này, nhớ hay không dường như cũng không còn có ý nghĩa gì nữa.
Bỏ đi, tất cả nỗi khổ của con cứ để một mình cô gánh vác đi.
Còn về cô và Lục Kiến Thành, chung quy là có duyên mà không có phận vậy!
Từ bệnh viện bước ra, Nam Khuê không khóc.
Cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dốc sức nói với bản thân: “Nam Khuê, không được khóc, tuyệt đối không được không, mày phải kiên cường lên.”
“Mày biết không? Bây giờ mày là tất cả của con, nếu như đến mày cũng sụp đổ thì còn ai có thể chăm sóc cho con, còn ai có thể cứu được con mày đây? Thế nên, mày nhất định phải kiên cường, nhất định không được gục ngã.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 404: Em bé mắc bệnh nặng
Chương 404: Em bé mắc bệnh nặng