“Có phải chú chột dạ, cho nên không dám trả lời câu hỏi của cháu hay không.”
Lục Kiến Thành lắc đầu: “Đương nhiên không phải, không phải chú cố ý không tìm Khuê Khuê của chú, mà là…”
Giọng của anh lập tức trở nên nghẹn ngào.
“Chú rất nhớ cô ấy, cũng rất muốn đi tìm cô ấy, nhưng mà chú còn mẹ của mình, nếu chú đi cùng cô ấy thì mẹ chú chắc chắn sẽ rất đau khổ.”
“Chú đã là một người chồng không làm hết chức trách, nên không thể làm một đứa con trai không tròn bổn phận được nữa, càng không thể trơ mắt nhìn mẹ chú chết vì chú.”
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc chớp chớp đôi mắt to đen láy, bên trong đôi mắt ấy tràn đầy nghi ngờ.
Chết?
Chẳng qua chỉ là bảo cha ra nước ngoài tìm mẹ mà thôi, như vậy bà nội sẽ chết sao?
Lẽ nào bà nội không thích mẹ?
Không đồng ý cho cha đi tìm mẹ?
Cho nên nếu cha rời đi, thì bà ấy sẽ tìm đến cái chết sao?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của bạn nhỏ Lục Tư Mặc lập tức bừng bừng, thôi vậy, bà nội đã không thích mẹ cậu thì cậu cũng sẽ không thích bà nội và cha.
Người cha này, không nhận cũng được.
Cậu chỉ cần mẹ và em trai là đủ.
Nhưng, suy cho cùng thì đó cũng là một cuộc hành trình vượt đại dương, khó khăn vất vả lắm mới tìm được cha, nhưng lại không nhận ra nhau, bạn nhỏ Lục Tư Mặc vẫn rất đau lòng.
Vành mắt đỏ ửng, cậu bé bước xuống ghế sô pha và đi ra ngoài cửa.
Nhưng mà, làm sao Lục Kiến Thành có thể để cậu đi.
Đuổi theo kịp, Lục Kiến Thành ôm cậu bé lên, sau đó hỏi: “Bạn nhỏ, cháu còn câu hỏi nào muốn hỏi nữa không?”
“Không có.” Lục Tư Mặc có chút ủ rũ.
“Được, vậy đến phiên cháu trả lời câu hỏi của chú. Cháu tên gì? Mẹ cháu là ai?”
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc lập tức đẩy anh ra một cách đầy tủi thân: “Chú hỏi cũng vô dụng, dù sao cũng không liên quan đến chú.”
“Làm sao lại không có liên quan?”
“Dù sao thì chú buông cháu ra, cháu phải đi rồi.”
Giãy giụa xong, bạn nhỏ Lục Tư Mặc đi ra ngoài.
Đột nhiên, cậu lại nhìn thấy bức ảnh trên tay Lục Kiến Thành.
Không bức ảnh nào khác, chính là bức ảnh cậu cho Lâm Tiêu xem ở phòng khách dưới lầu, phía trên là ảnh chụp chung của mẹ và cậu.
Tức giận chạy đến trước mặt Lục Kiến Thành, bạn nhỏ Lục Tư Mặc vô cùng nghiêm túc nói: “Đó là ảnh của cháu, trả ảnh cho cháu.”
“Không được, người trên bức ảnh này là vợ chú, chú không thể đưa nó cho cháu.” Lục Kiến Thành từ chối thẳng thừng.
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc lập tức khó chịu.
Cậu bé siết chặt nắm đấm, tức giận hét lên với Lục Kiến Thành: “Dựa vào cái gì, người trong ảnh là mẹ cháu, đó là ảnh chụp chung của cháu và mẹ, chú phải trả cho cháu.”
Ầm một tiếng, lời này giống như bom nổ dưới nước và bùng nổ dữ dội trong đầu Lục Kiến Thành ngay lập tức.
Đứa trẻ này đã nói cái gì?
Mẹ sao?
Nó nói Khuê Khuê là mẹ nó?
Điều đó có nghĩa là: Khuê Khuê vẫn còn sống, hơn nữa còn sinh con cho anh.
Mà đứa bé trước mặt này, chính là đứa con Khuê Khuê sinh cho anh ư?
Nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Lục Kiến Thành lập tức ôm Lục Tư Mặc lên, nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: “Cháu nhắc lại một lần nữa, người trong ảnh là gì của cháu?”
“Mẹ cháu.”
Dù sao nói cũng đã nói rồi, bạn nhỏ Lục Tư Mặc dứt khoát thoải mái thừa nhận.
Trái tim Lục Kiến Thành đã kích động đến mức không thể diễn tả bằng lời, song, anh vẫn cố nén sự điên cuồng, bởi vì anh vẫn còn có những lời quan trọng hơn muốn hỏi.
“Vậy con thì sao? Con tên gì? Mấy tuổi rồi?”
“Con tên Lục Tư Mặc con năm nay năm tuổi.”
Năm tuổi?
Hoàn toàn chính xác.
Trái tim của Lục Kiến thành càng lúc càng điên cuồng.
Hít sâu một hơi, anh cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, tất cả những cố gắng ấy hết thảy đều vô ích.
Năm năm rồi, anh đã dằn vặt suốt năm năm và cũng đã giày vò suốt năm năm.
Anh luôn cho rằng Khuê Khuê đã rời bỏ thế giới này, cũng luôn cho rằng cuộc đời của mình đã nhìn thấy điểm cuối, không còn bất cứ mong đợi và bất ngờ nào nữa.
Chính vào lúc anh tuyệt vọng nhất thì đột nhiên, ông trời lại dành cho anh một bất ngờ lớn lao.
Bây giờ, không chỉ Khuê Khuê không rời đi.
Thậm chí đứa con trong bụng cô cũng bình an vô sự đứng ở trước mặt mình.
Đây thực sự là một món quà của ông trời.
Lại nhìn cậu bé rất giống mình trước mặt, vành mắt Lục Kiến Thành ngay lập tức đỏ lên, sau đó nước mắt lưng tròng.
Đưa tay ra, đôi tay anh run run ôm lấy hai má của bạn nhỏ Lục Tư Mặc.
Lúc anh mở miệng, một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài từ trong mắt anh: “Tư Mặc, Tư Mặc…”
Lục Kiến Thành lẩm nhẩm nói thầm cái tên này.
Làm sao anh lại không hiểu được đây?
Tư Mặc chính là Tư Mộ, là nhớ nhung và yêu thương.
Ngay cả trong cái tên của đứa bé cũng ẩn chứa tình yêu sâu đậm của Khuê Khuê dành cho anh, làm sao anh lại đọc không hiểu được đây?
“Tư Mặc…” Đôi môi run rẩy, Lục Kiến Thành vuốt ve khuôn mặt của đứa trẻ: “Tư Mặc ngoan, ta là cha con!”
Dứt lời, Lục Kiến Thành gần như nghẹn ngào.
Tuy nhiên, bạn nhỏ Lục Tư Mặc chỉ đau lòng nhìn anh: “Con biết, nhưng nếu để con lựa chọn một người giữa cha và mẹ, thì con sẽ chọn mẹ chứ không phải cha.”
“Vì sao phải lựa chọn? Ở cùng cha mẹ không tốt sao?”
Dứt lời, trong đầu Lục Kiến Thành bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ rất không tốt.
Lẽ nào Khuê Khuê cô ấy…?
Cô ấy đã kết hôn rồi ư?
Nghĩ đến khả năng nay, trái tim Lục Kiến Thành đột nhiên đau nhói.
“Bà nội không thích mẹ, mẹ không thể ở bên cha, cho nên con chỉ có thể chọn mẹ.” Bạn nhỏ Lục Tư Mặc nghiêm túc giải thích.
“Ai nói với con bà nội không thích mẹ? Bà nội rất thích mẹ.”
“Cha nói đấy, cha nói nếu cha đi tìm mẹ thì bà nội sẽ chết, bà nội đã không đồng ý thì con cũng sẽ không để mẹ đến nhà các người để chịu khổ, đợi đến khi con lớn con sẽ tự mình bảo vệ mẹ.”
Lần này, Lục Kiến Thành quả thực dở khóc dở cười.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng thì anh mới biết, hai người có cách hiểu khác nhau về câu “Mẹ đi rồi, tại sao cha không đi tìm mẹ”
Cho nên, mới xảy ra hiểu lầm như thế này.
Lục Kiến Thành nghiêm túc nhìn bạn nhỏ Lục Tư Mặc, sau đó anh liền giải thích rõ ràng tất cả.
Lời rất dài, cho nên Lục Kiến Thành nói rất lâu.
Cuối cùng, bạn nhỏ Lục Tư Mặc chớp mắt, vui vẻ nhìn anh: “Cho nên ý của cha là, cha chưa bao giờ bỏ rơi mẹ con, cha không biết mẹ đưa con và em trai ra nước ngoài, cho nên mới không tìm con, phải không?”
“Cha luôn rất yêu mẹ, em trai và con?”
“Đương nhiên.” Lục Kiến Thành gật đầu, đồng thời ôm bạn nhỏ Lục Tư Mặc lên, kích động hôn lên trán cậu bé.
“Tư Mặc, cha rất nghiêm túc nói cho con biết, cha rất yêu mẹ, cũng rất yêu con và em trai.”
Sinh ra lâu như vậy, lớn đến ngần này, lần đầu tiên có được nụ hôn của cha, bạn nhỏ Lục Tư Mặc còn có chút ngượng ngùng.
Nhưng, trong lòng lại cảm thấy rất vui.
Khuôn mặt non nớt trắng nõn phiếm hồng, cậu bé hơi ngượng ngùng gọi một tiếng “Cha.”
Lục Kiến Thành cưng chiều sờ đầu cậu bé, trong ánh mắt càng thêm cưng chiều vô tận: “Con trai ngoan.”
“Nhưng mà bây giờ, cha còn có một chuyện quan trọng hơn, mẹ ở đâu? Con đưa cha đi tìm mẹ được không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 411: Nhận lại cha (2)
Chương 411: Nhận lại cha (2)