Lục Kiến Thành nói rất có lý.
Cho nên đã nhanh chóng thuyết phục Nam Khuê.
“Được, vậy em đi nghỉ ngơi trước, sau đó đổi lại anh nghỉ ngơi.”
“Ừm, Tư Mặc đã ngủ rồi, em có thể ngủ bên cạnh thằng bé, nó buồn ngủ nên chắc sẽ ngủ rất yên ổn.”
“Vâng.”
Trước khi ngủ, Nam Khuê đặt báo thức cho mình.
Bởi vì cô muốn sau khi mình tỉnh dậy, Kiến Thành có thể nghỉ ngơi một chút.
Thế nhưng khi cô mở mắt ra, trời đã sáng.
Cầm điện thoại lên xem, đã là mười hai giờ trưa.
Đã nói chỉ ngủ ba bốn tiếng thôi, vậy mà cô lại ngủ lâu đến vậy.
Cầm điện thoại, Nam Khuê lập tức chạy qua.
Bên kia, Niệm Khanh đã tỉnh, cậu bé im lặng nằm trên giường với đôi mắt trong veo đang mở to.
Nhìn thấy cậu bé, Nam Khuê không thể chịu đựng được nữa, đưa tay ôm lấy đầu cậu.
Nước mắt càng chảy ra nhiều hơn: “Niệm Khanh, con trai của mẹ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.”
“Con giỏi lắm, con đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất này rồi, mẹ tự hào về con, sau này mẹ không cần lo sợ sẽ mất con nữa.”
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Niệm Khanh vang lên: “Mami, con thật hạnh phúc khi vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy mẹ và cha, con rất vui, vui vì con còn có thể gặp được mọi người.”
“Cha nói, sau khi phẫu thuật xong, đợi vết thương không còn đau nữa thì con sẽ dần khỏe lên, cho nên mẹ đừng khóc nhé, tin tức tốt như vậy mẹ nên cười chứ.”
Nam Khuê nghe vậy, liền cảm động lau nước mắt.
“Được, Niệm Khanh thật ngoan, Niệm Khanh nói đúng, mẹ nên cười.”
Nói xong, cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Niệm Khanh: “Mẹ thật là may mắn khi có được một đứa con như Niệm Khanh.”
Lại nhìn Lục Kiến Thành, nhìn mái tóc rối bời, cằm mọc râu và nhất là màu đỏ trong đôi mắt của anh, Nam Khuê vô cùng đau lòng.
Không cần nghĩ cũng biết, báo thức của cô chắc chắn là Kiến Thành lặng lẽ tắt sau khi cô ngủ.
Cho nên, cô mới có thể yên ổn ngủ một giấc đến trưa.
“Niệm Khanh để em chăm, anh mau đi ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ một giấc thật ngon.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành lại lắc đầu: “Anh không buồn ngủ, nhưng có hơi đói, anh không thích ăn đồ bên ngoài giao đến, em nấu cho anh món anh thích ăn được không?”
“Được, anh muốn ăn gì?”
“Cá, tôm, thịt, thêm ít rau nữa nhé.” Lục Kiến Thành trả lời.
“Được, cách bệnh viện không xa có một cái chợ, em đi mua về nấu cho anh, anh đợi em nhé.”
Nói xong, Nam Khuê bước ra khỏi cửa.
Thấy cô đã đi được vài phút, Lục Kiến Thành lập tức nhìn về phía Tiểu Niệm Khanh: “Mẹ đã đi rồi, con không cần lo mẹ nghe thấy sẽ buồn, nếu Niệm Khanh đau thì kêu ra nhé.”
“Cha nhất định sẽ giữ bí mật giúp con, sẽ không nói cho mẹ biết đâu.”
Lúc này, Tiểu Niệm Khanh liền cắn chặt môi, rên khẽ: “Cha ơi, con đau quá!”
“Cha ơi, phải bao lâu mới hết đau vậy ạ!”
“Niệm Khanh buồn ngủ không? Con ngủ một lát nhé, ngủ rồi thì sẽ không đau nữa.” Lục Kiến Thành nắm lấy tay cậu bé, đau lòng an ủi.
Nếu có thể, anh rất muốn gánh chịu nỗi đau này cho Niệm Khanh.
Nhưng, dù sao thằng bé cũng chỉ là đứa trẻ, không thể dùng quá nhiều thuốc gây mê, phải khống chế.
Cho nên, cơn đau sau phẫu thuật chỉ có thể chịu đựng bằng ý chí.
“Cha ơi, con rất buồn ngủ nhưng mà con càng đau hơn.”
“Con đau đến mức không ngủ được.”
Nghe lời của Niệm Khanh, Lục Kiến Thành khó chịu đến mức thở không nổi,
“Niệm Khanh đừng sợ, Niệm Khanh của chúng ta là một chàng trai, là một dũng sĩ, ông bác sĩ đã nói, đợi qua đêm nay thì ngày mai sẽ không đau nữa, cơn đau sau này sẽ càng lúc càng nhẹ.”
“Anh cũng đã nói, đợi con khỏe rồi sẽ dẫn con chơi cùng, Niệm Khanh có muốn chơi cùng anh không?”
“Muốn ạ.” Giọng nói yếu ớt đáp lại ngay lập tức.
Ngoài việc di dời sự chú ý, nói một vài chủ đề mà Niệm Khanh có hứng thú, thì Lục Kiến Thành chỉ có thể an ủi mà không lắng nghe.
Bên ngoài cánh cửa, Nam Khuê thật sự rất đau lòng khi cô nghe thấy giọng nói khó chịu kia.
Kiến Thành chưa bao giờ là người làm phiền vào thời điểm như thế này, nhưng anh đã chủ động mở miệng muốn ăn đồ cô nấu, cố ý đẩy cô đi thì chắc chắn có chuyện gì đó giấu cô.
Hóa ra là Niệm Khanh quá đau, không muốn cho cô biết vì sợ cô đau lòng.
“Niệm Khanh…”
Che miệng, Nam Khuê kêu nhỏ lại không dám để mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nếu con cô đã không muốn để cô biết, vậy thì cô sẽ giả vờ như không biết tất cả những điều này.
Buổi tối, Lục Kiến Thành tiếp tục để Nam Khuê nghỉ ngơi, và chủ động đề nghị trông coi Niệm Khanh.
Nam Khuê biết, anh sợ Niệm Khanh sẽ không dám kêu khi bị đau, cho nên anh cố gắng chịu đựng để trông coi.
Biết được ý tốt của họ, Nam Khuê gật đầu đồng ý.
Nửa đêm đầu, Tiểu Niệm Khanh vẫn rất khó chịu.
Bởi vì đau đớn cho nên cả khuôn mặt tái nhợt, thậm chí không muốn nói một câu.
Lục Kiến Thành cầm lấy cuốn sách tranh ở bên cạnh kể những câu chuyện khiến cho cậu bé hứng thú.
Anh hiểu biết sâu rộng, còn nói rất nhiều về kiến thức khoa học mà Tiểu Niệm Khanh thích, cậu bé lắng nghe rất say sưa.
Trong bất giác, cậu bé đã nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm sau, Tiểu Niệm Khanh lại ngủ được năm sáu tiếng.
Buổi sáng, lúc tỉnh dậy, nhìn thấy Lục Kiến Thành, cậu bé nở nụ cười vui vẻ nói: “Cha, hình như con không còn đau nữa rồi.”
“Thật không?”
Nghe cậu bé nói như thế, Lục Kiến Thành vô cùng vui mừng.
“Tuy rằng vẫn còn đau, nhưng không còn đau như vậy nữa, ông bác sĩ không có lừa con, quả nhiên ngủ một giấc có thể bớt đau rất nhiều.”
“Ừm, buổi tối ngủ thêm một giấc nữa thì Niệm Khanh của chúng ta sẽ thấy thoải mái hơn.”
“Cha ơi, vậy có phải con sắp khỏe rồi không ạ?”
Nhìn thấy sự khao khát và mong đợi trong mắt của Tiểu Niệm Khanh, Lục Kiến Thành không nỡ dội cho cậu bé gáo nước lạnh.
Cưng chiều vuốt ve khuôn mặt của cậu bé, Lục Kiến Thành trả lời: “Đương nhiên, Tiểu Niệm Khanh của chúng ta sẽ khỏe mạnh lại sớm thôi.”
“Yeah, cha ơi tốt quá, đợi con khỏe rồi thì việc đầu tiên con muốn làm chính là để cha và anh trai chơi đá bóng cùng con.”
“Được, chúng ta nhất định sẽ chơi cùng con.”
Nhưng ngay sau đó, cơ thể của Tiểu Niệm Khanh đã xuất hiện phản ứng từ chối.
Khoảng thời gian đó rốt cuộc đau đớn đến thế nào, Nam Khuê đã không dám nghĩ lại nữa.
May mắn là, phản ứng từ chối dữ dội từ ban đầu đã dần giảm nhẹ, trái tim nhỏ bé kia dường như cũng dần dần thích ứng với cơ thể của Tiểu Niệm Khanh, họ ở chung với nhau ngày càng hòa hợp.
Sau một tháng nằm viện, Tiểu Niệm Khanh đã gần như bình phục.
Quan trọng hơn là ngay từ sáng sớm, bác sĩ đã mang đến một tin vui: Tiểu Niệm Khanh có thể xuất viện.
Nghe được tin này, Tiểu Niệm Khanh vui mừng vỗ tay.
Đồng thời nhìn Lục Kiến Thành: “Cha ơi, không phải cha nói nếu con khỏi bệnh sẽ đưa con về nhà gặp bà nội sao?”
“Tư Mặc, Niệm Khanh, các con muốn về nhà gặp bà nội bây giờ sao?” Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống hỏi.
Vốn dĩ, anh vẫn còn hơi lo lắng cho cơ thể của Tiểu Niệm Khanh.
Cho nên anh định qua nửa tháng nữa mới trở về.
“Đương nhiên rồi ạ, bọn con nhớ bà nội, mami nói, bà nội gặp được bọn con chắc chắn sẽ rất vui, mami còn nói sắp đến sinh nhật của bà nội, bọn con muốn cho bà nội một sinh nhật bất ngờ, được không ạ?”
“Được, đương nhiên là được, vậy ngày mai chúng ta về nhà!”
“Yeah, cha thật tuyệt vời!” Hai bạn nhỏ vui mừng ôm nhau, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.
Ngày hôm sau, Lục Kiến Thành dẫn Nam Khuê, Tư Mặc và Niệm Khanh đi sân bay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 437: Dẫn em bé cùng về nước
Chương 437: Dẫn em bé cùng về nước