“Đúng.”
Lúc nhận được câu trả lời, Nam Khuê tức đến run cả người.
Lúc gọi cuộc điện thoại này, trong lòng cô ít nhiều đều có chút hi vọng.
Dù sao Niệm Niệm đã theo anh ấy nhiều năm như vậy, cô cũng coi như được chứng kiến lúc hai người yêu nhau cuồng nhiệt nhất, lúc tình cảm của họ sâu nặng nhất, thậm chí có rất nhiều lúc cô còn cảm thấy Hoắc Ti Yến yêu Niệm Niệm.
Cho dù không yêu thì ít nhất vị trí của cô ấy trong lòng anh ấy cũng sẽ khác.
Nhưng đáp án này hoàn toàn phá hỏng tất cả hi vọng trong lòng cô.
Người đàn ông Hoắc Ti Yến này đúng là vô tình độc ác.
“Vậy thật sự cảm ơn anh Hoắc đã cho Niệm Niệm một con đường sống.”
Nói xong Nam Khuê không chút do dự cúp điện thoại.
Ở bên kia điện thoại, Hoắc Ti Yến chống tay lên bàn, đáy mắt u ám ảm đạm không nhìn thấu.
Đã lâu như vậy, anh ấy đã dùng rất nhiều cách để tìm cô ấy.
Nhưng Lâm Niệm Sơ giống như bốc hơi vậy, gần như không để lại chút dấu vết gì.
Kết hôn?
Ha, sao anh ấy có thể kết hôn với những người phụ nữ khác được chứ?
Nhưng nếu như cô ấy còn chút tình cảm với anh ấy, dù chỉ có một chút không cam lòng và oán hận thì cô ấy sẽ xuất hiện.
Nhưng Hoắc Ti Yến sai rồi, anh ấy thua cuộc.
Vài ngày sau là ngày Lục Kiến Thành hẹn lịch đi thắt ga-rô.
Trước khi đi, Nam Khuê ôm lấy anh: “Ông xã, anh đừng đi!”
“Sao vậy?”
“Em đã biết quyết tâm của anh rồi, hơn nữa, bây giờ…” Nam Khuê nhỏ giọng nói bên tai anh: “Hiệu quả của áo mưa tránh thai cũng khá tốt, giải phẫu có chút nguy hiểm, em không muốn anh mạo hiểm.”
Lục Kiến Thành nhéo má cô, cố ý cười nói: “Sợ anh thất bại như vậy sao?”
“Yên tâm, anh đã kiểm tra rồi, xác suất phẫu thuật thành công rất cao, hơn nữa buộc ga-rô cũng không ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng của chúng ta, Khuê Khuê yên tâm, anh vẫn sẽ lợi hại như cũ.”
“Da mặt dày vừa thôi, em nói cái này bao giờ, em lo cho sức khỏe của anh.”
Cuối cùng Nam Khuê dứt khoát ôm lấy eo anh làm nũng: “Em mặc kệ, dù sao em cũng không cho phép anh đi, anh hủy lịch phẫu thuật đi.”
“Thật sự không cho anh đi?”
“Ừm, không đi, hôm nay không được đi, sau này cũng không cho đi, nếu anh đi em sẽ giận anh.”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Được, tuân lệnh bà xã đại nhân.”
Từ đó về sau Lục Kiến Thành trở nên vô cùng bận rộn, bận ròng rã hơn một tháng.
Thường xuyên là Nam Khuê ngủ anh vẫn chưa về, sáng cô dậy thì anh cũng đã đi.
Hai người gần như chỉ liên lạc qua WeChat.
Ngay cả Niệm Khanh và Tư Mặc cũng hỏi: “Mẹ, đã lâu lắm rồi con không có gặp cha.”
Nam Khuê cũng uất ức như hai bé: “Đừng nói là các con, đã lâu lắm rồi mẹ không gặp cha hai đứa.”
“Haiz.” Tiểu Tư Mặc chống tay đỡ mặt, thở dài: “Mẹ, không phải là cha và mẹ cãi nhau rồi mẹ đuổi cha đi, không cho cha qua ngủ chung với tụi con đó chứ?”
Nam Khuê đang uống nước thì bị câu nói này chọc cười cho phun nước ra.
Cô không tin được mà nhìn con mình: “Ai nói cha mẹ cãi nhau?”
“Ông bà nội như vậy mà, ông bà chưa từng ngủ chung một chỗ, trên TV đều diễn như vậy cả nha.” Tiểu Tư Mặc nói như ông cụ non.
Tiểu Niệm Khanh tiếp tục bổ sung: “Còn nữa còn nữa, bạn học ở nhà trẻ cũng nói như vậy, cha mẹ các bạn ấy cãi nhau đều không nói chuyện với nhau rất lâu đó.”
Nam Khuê hoàn toàn bị mạch não của hai đứa bé khuất phục.
Cô lập tức gọi video, Lục Kiến Thành nhanh chóng nhận điện thoại: “Bà xã.”
“Ông Lục, em trịnh trọng nói cho anh biết, bây giờ con của anh đang tung tin đồn nhảm nói em và anh cãi nhau cho nên chúng ta mới không gặp nhau, mời anh giải quyết.”
“Được, lúc về anh sẽ tự mình giải thích.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê không dám ôm hi vọng: “Thôi được rồi, đến lúc anh về thì hai đứa cũng ngủ rồi.”
Bối cảnh trong video của anh hình như có chút quen thuộc.
Đúng rồi, là trong nhà.
Sao sau lưng anh lại là nhà được chứ?
Trừ khi…
Cô vừa quay người lại đã thấy Lục Kiến Thành đứng sau lưng mình, khóe miệng là nụ cười bình tĩnh, hai tay mở rộng.
Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh thấy vậy thì vui vẻ gọi lớn một tiếng “cha”, sau đó chạy nhanh đến.
Lục Kiến Thành cũng đi nhanh về phía hai đứa nhỏ.
Nhưng lúc hai đứa bé cho rằng mình sẽ được cha ôm vào ngực, lúc đang hưng phấn nói to “cha, cuối cùng cha cũng về rồi” thì đột nhiên Lục Kiến Thành đã trực tiếp đi qua người hai đứa nhỏ.
Sau đó anh chạy như bay về phía Nam Khuê, một tay ôm cô vào ngực.
Tiểu Niệm Khanh: “…”
Tiểu Tư Mặc: “…”
Hai đứa nhỏ sững sờ nhìn hai người đang ôm nhau mà bỏ rơi mình sang một bên.
Tiểu Niệm Khanh: “Anh, là em nhìn nhầm sao?”
Tiểu Tư Mặc: “Không, em không nhìn nhầm, anh cũng nhìn thấy.”
Hai người bạn nhỏ em nhìn anh anh nhìn em.
Mãi đến khi Lục Kiến Thành và Nam Khuê dính với nhau đủ rồi mới quay sang ôm lấy Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc.
Đồng thời giải thích: “Cha với mẹ không có cãi nhau, gần đây cha có hơi bận mà thôi.”
Sau đó anh quay người nhìn Nam Khuê: “Gần đây bệnh viện em có bận không, có thể xin nghỉ được không?”
“Xin nghỉ làm gì?”
“Một tháng qua anh bận bịu cũng gần xử lí xong hết mọi việc rồi, em xin nghỉ rồi anh sẽ mang em ra ngoài du lịch.”
“Không phải em rất thích biển sao? Chúng ta cũng chưa chụp ảnh kết hôn nữa, anh mang em đến bờ biển chụp ảnh.”
Nam Khuê nghe xong cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Thật sao?” Cô vui vẻ hỏi.
“Ừm, đương nhiên là thật.”
Tiểu Tư Mặc đã chọn xong địa điểm: “Cha, con muốn đi biển Aegean, con đọc sách thấy nơi đó rất đẹp.”
Tiểu Niệm Khanh cũng giơ tay lên: “Cha, được nha, con cũng muốn đi.”
Lúc này Lục Kiến Thành nhìn về phía hai bé: “Rất tiếc phải thông báo cho các con một tin, ảnh cưới cha tính chụp với mình mẹ, nên tạm thời không có ý định mang hai đứa đi.”
Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc: “…”
Có lẽ hai bé không phải con ruột mà đều là nhặt được.
“Lần du lịch này cha mẹ muốn hưởng thụ thế giới hai người, nhưng cha đồng ý với hai đứa, lúc cha về sẽ mang hai đứa đi Disney Land chơi.”
Có lời cam đoan này, hai bạn nhỏ mới được an ủi chút ít.
Buổi tối, sau khi hai đứa nhỏ đều ngủ, Nam Khuê hỏi: “Sao đột nhiên anh lại có nhiều thời gian rảnh vậy?”
Lục Kiến Thành ôm cô: “Trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, vừa vướng công việc lại phải chăm sóc hai đứa nhỏ, sau này thời gian của anh sẽ nhiều hơn, chuyện của công ty đã tiến triển thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Quý Dạ Bạch chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi ban giám đốc.”
“Thật sao?”
Đây là một tin vô cùng tốt.
Không có Quý Dạ Bạch ở một bên nhìn chằm chằm nhủ hổ, áp lực của anh đúng là sẽ giảm bớt đi nhiều.
Nam Khuê vừa dứt lời đã cảm thấy dạ dày cuộn lại, vô cùng khó chịu.
Cô che miệng lại chạy vào nhà vệ sinh.
“Sao vậy? Sao sắc mặt em lại tái đi vậy?” Lục Kiến Thành vội vàng hỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 476: Nam Khuê mang thai? (1)
Chương 476: Nam Khuê mang thai? (1)