Lục Minh Bác gật đầu một cách chắc chắn: “Đương nhiên, cha dùng tính mạng của Thư Nhi và Kiến Thành ra thề, tuyệt đối sẽ công tư phân minh.”
“Cảm ơn cha, có câu này của cha con có thể yên tâm đi điều tra rồi ạ.”
Vào buổi chiều, Nam Khuê xuất viện.
Vừa xuất viện, cô đã hẹn gặp một người nào đó ở quán cà phê.
Lúc đến nơi, người đó đội một chiếc mũi lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp.
Nhìn thấy Nam Khuê, anh ta liền đi tới nhẹ giọng hỏi: “Cô Nam Khuê phải không?”
“Đúng, là tôi đây.”
“Đây là tài liệu của đoàn đội chúng tôi, cô có thể xem trước.” Người đàn ông đưa tập tài liệu trong tay cho Nam Khuê.
Nhưng Nam Khuê không thèm lật ra xem lấy một cái, cô uống một ngụm nước, sau đó nhìn anh ta với đôi mắt sắc bén.
“Không cần đâu, tôi đã chọn các anh có nghĩa là tôi hoàn toàn tin tưởng các anh, cũng có nghĩa là đã tuyệt đối công nhận năng lực của các anh rồi.”
“Được, cô Nam Khuê nói như vậy tôi rất vui, nói thật, tôi rất thích làm việc với những người thẳng thắn như cô đây.”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa rồi.”
Nam Khuê đưa phong thư trong tay mình cho người đàn ông, đồng thời nói: “Triệu Minh Chí, 47 tuổi, những thông tin không cần thiết về tài xế xe tải tôi sẽ không nói nữa, bên trong này đã ghi đầy đủ rồi, đây đều là hình của ông ta.”
Người đàn ông nhanh chóng lật xem vài trang, sau đó nghi ngờ nhìn về phía cô: “Những thông tin trên này đều rất chi tiết rồi, còn cần tôi làm gì nữa sao?”
“Việc tôi cần anh làm là điều tra hết tất cả những chuyện có liên quan đến toàn bộ người thân của ông ta trong ba tháng gần đây, ví dụ như con gái, vợ, cha mẹ, anh chị,… của ông ta.”
“Toàn bộ? Vậy chi phí sẽ không hề ít đâu, cô nghĩ kỹ rồi chứ.”
“Đương nhiên, vẫn là câu nói đó, tôi đã tìm đến anh có nghĩ là tôi biết năng lực của các anh, cũng đã tìm hiểu chi phí phải bỏ ra, nên đương nhiên cũng sẽ trả nổi toàn bộ chi phí các anh cần.”
“Được, bá đạo, tôi thích tính cách như vậy, nhưng tôi tò mò rằng những tư liệu lúc nãy vừa nhìn đã biết là không đơn giản, chắc chắn cũng là có được từ tay của thợ chuyên nghiệp, cô có bọn họ điều tra là đủ rồi, tại sao lại còn cần tìm đến chúng tôi.”
“Bao lâu thì có thể cho tôi kết quả?” Nam Khuê truy hỏi.
“Một tuần.”
Nam Khuê mỉm cười: “Anh vẫn muốn hỏi tôi tại sao lại cần tìm đến các anh sao? Đây chính là lý do, bởi vì tôi cần có kết quả trong vòng ba ngày.” . Truyện BJYX
“Bọn họ có thể điều tra được tất cả những thông tin tôi cần, nhưng đối với tôi tốc độ làm việc của họ quá chậm, thứ tôi cần là tốc độ, mà các anh chính là sự lựa chọn tốt nhất của tôi.”
Người đàn ông nhìn về phía cô: “Ba ngày cũng không phải không thể, nhưng chi phí sẽ gấp 1.5 lần.”
“Nếu như anh có thể điều tra ra, tôi sẽ trả cho anh gấp đôi.”
“Được, sảng khoái, ba ngày sau tôi sẽ đưa cho cô tất cả những thứ cô cần.”
Năm phút sau, Nam Khuê nhận được điện thoại của Lâm Tiêu: “Thiếu phu nhân, tất cả những người mà cô cần đều đã được sắp xếp xong rồi ạ, tất cả đều do cô sai bảo.”
“Được, làm phiền anh rồi.”
Lời vừa dứt, một người đàn ông mặc đồ tây, mang giày da cao 1m8 ngẩng cao đầu ưỡn ngực, hiên ngang bước vào.
Nhìn thấy Nam Khuê, anh ta hơn cúi người xuống: “Chào thiếu phu nhân tôi là Trần Tranh, đội trưởng đội bảo vệ phụ trách bảo vệ an toàn cho cô lần này, chúng tôi tổng cộng có 20 người. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô, cô có bất cứ yêu cầu gì đều có thể liên hệ với tôi.”
“Vì để đảm bảo chắc chắn an toàn cho cô, tôi có thể sẽ ở gần cô như hình với bóng, xin cô thứ lỗi.”
Nam Khuê gật đầu: “Được.”
Bây giờ, việc đầu tiên cô cần làm chính là bảo vệ tốt bản thân, chỉ có bảo vệ tốt bản thân thì cô mới có thể điều tra được toàn bộ chân tướng.
Lần này, cô sẽ không để cho Hạ Nhu và Quý Dạ Bạch có cơ hội xuống tay với cô nữa đâu.
Không chỉ bản thân cô, còn có cả Niệm Khanh và Tư Mặc nữa, tất cả cô đều đã cho người bố trí bảo vệ chu toàn và chặt chẽ nhất rồi.
Nam Khuê đứng dậy, vì để biểu thị sự tôn trọng, cô chủ động chìa tay về phía Trần Tranh: “Chào anh, Trần Tranh, tôi chân thành cảm ơn vì các anh đã đồng ý đến bảo vệ tôi, các anh yên tâm, thù lao nhất định sẽ không khiến các anh phải thất vọng đâu.”
“Thiếu phu nhân khách sáo rồi, đây là trách nhiệm của chúng tôi.”
“Bây giờ tôi muốn biết, ngoại trừ 20 người đi theo tôi ra thì các anh còn lại bao nhiêu người nữa?”
“Tổng cộng một trăm người.”
“Tốt, tất cả những người còn lại hãy chờ nhận lệnh, tiền lương tôi đều sẽ trả, yêu cầu duy nhất của tôi chính là lúc có việc bọn họ có thể đến tiếp ứng ngay.”
“Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Ánh mắt của cô nhìn vào cắp kính râm trên mặt anh ta, Nam Khuê nói: “Vậy bây giờ anh có phải nên tháo kính râm xuống để cho tôi nhìn thấy mặt anh rồi không.”
“Xin lỗi thiếu phu nhân.”
Trần Tranh vừa nói vừa tháo kính xuống.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của anh ta, Nam Khuê lập tức thất thần.
Cô sững sờ nhìn anh ta, lúc này cô dường như không khống chế được bản thân mà tự động nói ra tiếng.
“Kiến”
Cái tên trong miệng đã nói được một nửa, đột nhiên một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua, trận gió này đã thức tỉnh Nam Khuê, cô tỉnh táo lại, cố gắng khống chế bảo thân.
Cũng may trận gió này đến đúng lúc, nếu không cô suýt chút nữa đã đánh mất lý trí rồi.
Cô không thể ngờ rằng người đàn ông trước mặt này lại có gương mặt giống Kiến Thành đến vậy.
Đặc biệt là ánh nhìn đầu tiên, nếu như không phải đã cố gắng khống chế bản thân thì cô gần như đã nghĩ rằng Kiến Thành trở về rồi.
Nén lại những cảm xúc kích động trong lòng, Nam Khuê cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Hít sâu, thở ra.
Rồi lại uống vài ngụm nước ấm.
Cứ như thế, qua một vài phút, Nam Khuê mới cảm thấy tinh thần ổn hơn một chút.
Lúc này, Trần Tranh đột nhiên nói: “Thiếu phu nhân, câu nói chưa xong lúc nãy của cô là muốn nói gì vậy?”
“À, không có gì, chỉ là cảm thấy anh khá giống một người thôi, tôi tưởng rằng mình đã từng gặp anh rồi.”
“Đúng rồi, trước đây anh không phụ trách bảo vệ ở nhà họ Lục đâu nhỉ?”
Trần Tranh gật đầu: “Vâng, tôi mới tới gần đây.”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.
Lần này nhìn anh ta, tâm tình của cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Vì để tránh những hiểu lầm không cần thiết về sau, Nam Khuê nói: “Anh vẫn nên đeo kính vào đi, sau này không có sự cho phép của tôi thì không cần tháo xuống.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Hai này sau, Đông Họa hẹn Chu Tiễn Nam ra gặp mặt, nói là muốn trả lại áo cho anh ấy.
Chu Tiễn Nam rất nhanh gọn, anh ấy trực tiếp gửi cho cô ấy một địa chỉ rồi bảo cô ấy 10 giờ sáng tới, anh ấy chắc chắn ở đó.
Sau đó, khi Đông Họa đến nơi thì mới phát hiện, ngoài Chu Tiễn Nam ra thì đối diện anh ấy còn có một cô gái tóc dài nữa.
Cô gái đó rất xinh đẹp, vừa nhìn thì thấy rất dịu dàng đáng yêu, như một cô tiểu thư.
Sau khi đi đến gần hơn, cô ấy phát hiện đường nét một bên má của cô gái đó lại rất giống Khuê Khuê.
Nhìn thấy anh ấy đang bận, Đông Họa cũng không tiện làm phiền, cô ấy liền tìm một chỗ ở gần đó rồi ngồi xuống, đồng thời gửi một tin nhắn cho Chu Tiễn Nam: “Chu đại ca, tôi đã tới rồi, nhưng thấy anh đang bận nên tôi không làm phiền.”
“Anh cứ làm việc đi, đợi anh làm xong rồi tôi sẽ đưa đồ cho anh sau.”
Chu Tiễn Nam trả lời rất nhanh, nội dung tin nhắn rất đơn giản: “Không cần đợi, bây giờ có thể tới đưa cho tôi luôn.”
Đông Họa nhìn thấy tin nhắn này thì hơi sững sờ.
Vừa nãy đi vào cô ấy đã để ý rồi, cô gái đối diện anh ấy mặc một chiếc váy màu nhạt, mang giày cao gót trắng, cộng thêm kiểu trang điểm trong trẻo, rõ ràng là cố ý ăn mặc chỉnh chu đến.
Nếu như cô đoán không nhầm thì Chu đại ca đang xem mắt với cô ấy.
Nếu vậy, bây giờ mà cô ấy đi tới thì là gì chứ?
Lúc này, tin nhắn của Chu Tiễn Nam lại gửi tới: “Nhìn thấy tôi rồi chứ, tôi đang ở bàn số 3.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 497: Nam Khuê chủ động ra quân
Chương 497: Nam Khuê chủ động ra quân