Ánh trăng ngượng ngùng trốn sau đám mây, chỉ để lộ ra một nửa.
Nam Khuê dựa vào ngực Lục Kiến Thành, mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động.
“Mệt sao?” Anh cúi đầu xuống, thân mật hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
”Ừm.”
Nam Khuê chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại.
”Vậy anh ôm em đi ngủ sớm một chút.”
”Chờ một lúc, em tắm xong rồi ngủ.” Nam Khuê gắng gượng nói.
Kết quả mới dứt lời, cả người đã được anh bế lên.
”Em mệt thì ngủ đi, ông xã tắm cho em.” Anh nói.
Ít nhiều gì thì Nam Khuê vẫn cảm thấy xấu hổ, cô đang định từ chối đã bị anh bế vào phòng tắm.
Nước ấm lập tức làm mỗi một lỗ chân lông cũng đều cảm thấy thoải mái, giống như tất cả mệt mỏi rã rời đều được xóa ta.
”Thật thoải mái.”
Nhẹ than một tiếng, Nam Khuê cũng không để ý quá nhiều nữa, do quá mệt mỏi nên cô trực tiếp nhắm mắt lại.
Lục Kiến Thành xoa bóp đầu cho cô một lúc, để cô ngâm bồn khoảng mười mấy phút rồi mới lau khô người bế cô vào giường.
Xuyên suốt quá trình Nam Khuê đều yên tâm ngủ say như trẻ con, cái gì cũng không biết.
Đắp kín chăn cho cô, Lục Kiến Thành đi sang phòng thông bên cạnh nhìn ba bạn nhỏ.
Tiểu Tinh Thần rất ngoan, ngủ cũng rất say, làn da trắng nõn mềm mại như thạch khiến người khác khó có thể không yêu thích.
Niệm Khanh và Tư Mặc lại khá nghịch, hai bé ở cái giường bên cạnh đã thay đổi không biết bao tư thế.
Tóm lại chính là: Chân của anh đặt trên mặt em thì chân của em đặt lên bụng anh.
Lục Kiến Thành nhìn cũng cảm thấy buồn cười, không khỏi nghĩ lúc hai đứa nhỏ này ở trong bụng mẹ có phải cũng như thế này không.
Sau đó anh ngủ cạnh Tiểu Tinh Thần, Nam Khuê thì ngủ ở trên giường trước đó.
Nửa đêm Tiểu Tinh Thần tỉnh lại nhiều lần.
Bé hơi híp mắt, nhẹ nhàng hừ hừ.
Lục Kiến Thành không đành lòng đánh thức Nam KHuê, anh một mình vừa dỗ Tiểu Tinh Thần vừa pha sữa.
Tiểu Tinh Thần cũng rất ngoan, uống sữa xong đã nằm bên cạnh cha ngủ thiếp đi.
Một đêm này Nam Khuê ngủ rất thoải mái.
Khi tỉnh lại mới biết mình đang nằm trong vòng tay ấm áp.
Ánh mắt nhìn lên, khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Lục Kiến Thành, cô lập tức nở nụ cười hạnh phúc.
”Ông xã, buổi sáng tốt lành nha!”
Một tay Nam Khuê đỡ lấy khuôn mặt tinh xảo, mái tóc xõa dài, mắt cong cong nhìn anh.
Vừa mới tỉnh ngủ nên làn da cô trắng như tuyết, hai má hồng hồng, hoàn toàn không giống mẹ của ba đứa trẻ chút nào, ngược lại còn giống một thiếu nữ trẻ tuổi.
Lục Kiến Thành vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt chỉ hé ra một chút.
Anh duỗi tay ra, ôm Nam Khuê vào ngực lần nữa, thân mật ôm hôn.
Giọng nói trầm thấp nửa tỉnh nửa mê, không những dễ nghe mà còn vô cùng gợi cảm: ”Quá mệt, ngủ với anh thêm chút nữa.”
Nam Khuê không nhịn được cười mà nói anh: ”Hôm qua ai nói tinh lực tràn đầy không mệt mỏi?”
Lục Kiến Thành giữ chặt hai tay cô không cho cô làm loạn, sau đó nói: ”Hầu hạ vợ không mệt, ngược lại công chúa nhỏ mới giày vò anh quá sức.
”Tối qua con bé dậy mấy lần?” Nam Khuê hỏi.
”Ba hay bốn lần gì đó, anh quên rồi.”
Sau khi đã được trải nghiệm thực tế rồi mới biết chăm em bé vất vả đến mức nào.
Lần này Nam Khuê bị thiếu sữa, cho nên Tinh Thần căn bản đều uống sữa bột, thỉnh thoảng mới được uống một chút sữa mẹ.
Thấy mắt Lục Kiến Thành đã xuất hiện một vòng xanh đen, Nam Khuê cũng không có quấy rầy anh.
”Vậy em đi nhìn mấy đứa nhỏ, anh ở đây nghỉ ngơi một mình đi.”
Lục Kiến Thành trực tiếp xoay người đặt cô bên dưới, thái độ vô cùng mạnh mẽ, lời nói ra lại có chút nũng nịu.
”Không, anh muốn bà xã ngủ với anh.”
”Em còn muốn đi nhìn bọn nhỏ.”
”Không cần nhìn, cha mẹ đã mang mấy đứa đi rồi, cho nên bây giờ là thế giới hai người của chúng ta.”
Nói rồi anh ôm lấy eo Nam Khuê để cô ngủ cùng với mình.
Lúc đầu Nam Khuê không buồn ngủ, nhưng khi anh ôm cô, khi nghe tiếng tim đập của anh, cô lại cảm thấy buồn ngủ.
Lần này Lục Kiến Thành tỉnh dậy trước cô.
Nam Khuê vừa mở mắt đã thấy đôi mắt tràn đầy tình cảm của anh.
”Bây giờ ôm bà xã đi ngủ cũng thành điều xa xỉ.” Lục Kiến Thành vô cùng bất mãn.
”Hai năm mà thôi, sau này anh còn thời gian cả đời mà.”
”Ừm, nghĩ vậy khiến anh cảm thấy cân bằng hơn nhiều.”
Nghĩ đến chuyện một mình anh ở lại với ông nội một lúc, Nam Khuê hỏi: ”Đúng rồi, hôm qua một mình anh ở lại với ông nội để nói gì vậy?”
”Em thử đoán đi.”
”Ừm, em đoán người nào đó ở lại nói cảm ơn và xin lỗi ông nội.”
Lục Kiến Thành nhíu mày: ”Ý của em là sao?”
Nam Khuê đưa tay nhéo mặt anh: ”Chính là cảm ơn ông nội để anh cưới em, vậy nên anh mới có một người vợ tốt như em, đúng không?”
”Em trở nên tự luyến vậy từ khi nào thế?” Lục Kiến Thành cũng đưa tay cưng chiều véo má cô.
”Vậy anh nói xem em đoán có đúng không?”
”Ừm, bà xã đại nhân nói cái gì cũng đúng.”
Vài ngày sau, Nam Khuê lại một lần nữa bị Lục KIến Thành làm cho cạn kiệt sức lực, vừa tắm rửa xong đã nằm xuống giường ngủ say.
Lục Kiến Thành tự mình mặc cho cô một bộ váy liền, sau đó ôm cô ra cửa phòng ngủ.
Vân Thư đã sớm chờ bên ngoài: “Đều chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
”Vâng, mấy đứa bé giao cho mẹ vậy, con đi trước, mẹ và mọi người đến sau nhé.”
”Được.”
Sáng hôm sau, Nam Khuê vừa mơ màng tỉnh lại đã không tin những gì mình đang thấy.
Cô cảm thấy mình hình như đang bay trên trời, xung quanh đều là những đám mây mềm mại lơ lửng trắng mềm như kẹo bông, bầu trời xanh thẳm, cảnh tượng trước mắt vô cùng xinh đẹp.
Là mơ sao?
Cô dụi mắt, lần nữa nhìn tiếp, trước mắt vẫn là trời xanh mây trắng.
Cô nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra một lần nữa, cảnh tượng trước mắt vẫn như vậy.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Không phải là nằm mơ sao?
Lúc này Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô, nhìn hành vi ngây thơ của cô thì không nhịn được mà nói: “Đồ ngốc này, cảnh tượng chân thật như vậy, em có lặp đi lặp lại một trăm lần như thế thì cũng vẫn sẽ thấy thôi!”
”Anh nói đây là thật sao?” Nam Khuê xoay người nhìn anh.
Lục Kiến Thành hôn lên trán cô một cái rồi trả lời: ”Bà xã, anh nhất định phải nói cho em biết, bây giờ chúng ta đang ngồi trên máy bay.”
”Máy bay?” Nam Khuê sợ đến ngây người: ”Vậy hai đứa bé và Tinh Thần đâu? Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
”Ừm, mang mấy đứa nhỏ sẽ không thể trải qua thế giới hai người được, anh đã nhờ cha mẹ chăm sóc mấy đứa, yên tâm đi, cha mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa.”
Mặc dù đã nghe anh nói vậy, trời xanh mây trắng trước mặt cũng đã xác nhận tất cả.
Nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy tất cả đều như giấc mộng, quá ảo diệu.
Lúc này Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, mười ngón tay của hai người đan vào với nhau, nắm chặt không khe hở.
”Nhận giấy kết hôn lâu như vậy nhưng vẫn chưa tặng em được một kì trăng mật đúng nghĩa, cho nênn chuyến đi này chỉ thuộc về hai người chúng ta.”
”Bà xã, em yên tâm giao chính mình cho anh sao?”
Nam Khuê kiên định gật đầu: ”Chân trời góc biển, anh đi đâu thì em đi đó, vĩnh viễn đi cùng với anh!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 616: Thế giới ngọt ngào của hai người
Chương 616: Thế giới ngọt ngào của hai người