TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3712 “BỚT NÓI LẠI”.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính và Cổ Cương bèn được đưa tới eo núi Hồ Lô. Ở đây có một lầu các, sát vách núi. Nó được tạo ra vô cùng đặc biệt, nhìn chính diện thì lâu các này giống như được treo ngang ở ngọn núi vậy.

Lâm Chính được đưa tới đây phục vụ. Lôi Phúc cũng có mặt, nhưng không thấy Khuyết Thu đâu. Lôi Phúc nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm. Bầu không khí như đặc quánh.

“Đảo chủ tới”, lúc này có tiếng hô vang lên.

Sau đó có một bóng hình bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông tóc bạc chưa tới 40 tuổi. Người này trông uy nghiêm, khí chất cao vời vợi. Khuyết Thu đi bên cạnh người đàn ông với vẻ cung kính.

“Bái kiến đảo chủ”, Lôi Phúc thấy vậy vội đứng dậy chắp tay.

“Ừm”, người vừa tới gật đầu rồi quay qua nhìn Lâm Chính và Cổ Cương.

“Các hạ chính là long soái của Long Quốc?”, đảo chủ điềm đạm hỏi.

“Đúng vậy, chào đảo chủ”, Lâm Chính gật đầu.

Người này chau mày, không nói gì, chỉ ngồi lên ghế thái sư.

“Tôi đã xem Đông Phương Lệnh rồi. Đó đúng là đồ của tổ tiên chúng tôi”, đảo chủ nói.

Cổ Cương nghe thấy vậy thì vui mừng lắm: “Nếu vậy thì tốt quá rồi. Thế nhưng khi nào thì đảo chủ xuất binh? Chúng tôi cần gấp lắm. Không thể chậm trễ được”.

Đông Phương đảo chủ chỉ im lặng, một lúc lâu sau mới từ từ lên tiếng.

“Tướng Lâm, ông Cổ, Đông Phương Lệnh dù là thật nhưng chỉ là ý nguyện của tổ tiên chúng tôi.Thế hệ mới từ nhỏ lớn lên trên đảo, tôi nói thế này, chúng tôi ngoài thần đảo ra thì chưa từng đi đâu cả. Đối với Long QUốc có lẽ tình cảm của chúng tôi cũng không sâu đậm là bao”.

Lời nói này đã quá khéo léo rồi nhưng ý tứ thì cũng vô cùng rõ ràng. Cổ Cương nín thở, trố mắt nhìn đối phương: “Vậy ý của đảo chủ là...không chịu xuất binh?”.

“Mặc dù không biết thực lực của Thiên Ma Đạo thế nào nhưng chỉ cần là đánh nhau thì sẽ có thương vong. Tôi dù có muốn thì chưa chắc người trên đảo đã chịu. Tôi không thể ép họ giúp các cậu được. Dù tôi là đảo chủ nhưng cũng không phải là vị thần của bọn họ” .

Đông Phương đảo chủ lắc đầu. Cổ Cương tái mặt.

Khuyết Thu trông cũng khó coi. Rõ ràng đây là điều bà ta không ngờ tới.

Lâm Chính khẽ thở dài và gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nếu đã vậy thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa”.

“Tướng Lâm hiểu được vậy thì tốt rồi”, đảo chủ nói.

“Vậy thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa, lát nữa chúng tôi sẽ rời khỏi đảo”, Lâm Chính nói.

“Tướng Lâm hiếm khi tới đây làm khách, hãy ở lại vài ngày đi”, đảo chủ khách khí nói.

“Thôi khỏi, Giang Thành vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý, không tiện ở lâu. Có điều trước khi đi tôi có vài câu muốn nói, chỉ là những lời này không được dễ nghe cho lắm, nếu như đảo chủ cảm thấy khó chịu thì tôi sẽ không nói”, anh trả lời.

“Tên họ Lâm kia, cậu bớt nó lại, xuất binh là điều không thể nên đừng nhiều lời”, Lôi Phúc hừ giọng.

Anh liếc nhìn Lôi Phúc: “Tôi đã nói là sẽ rời đi rồi, nhưng trước khi đi phát biểu một chút cũng không được sao. Lẽ nào người của đảo này đều hẹp hòi như vậy?”

Dứt lời, đảo chủ chau mày, liếc nhìn Lôi Phúc: “Bớt nói lại”.

“Vâng”, Lôi Phúc cúi đầu thế nhưng vẫn tức giận liếc nhìn Lâm Chính.

“Tướng Lâm có gì cứ nói, không sao?”, đảo chủ lên tiếng.

“Thực ra cũng chẳng có gì nhiều chỉ là cảm thấy việc giáo dục người ở đảo này có vấn đề mà thôi”.

Anh nói tiếp: “Tôi muốn đưa ra một lời khuyên cho đảo chủ, để ông Cổ chọn ra những giáo viên giỏi của Long Quốc tiến hành việc dạy học cho thế hệ con cháu sau này của các ông. Thế nào?”

| Tải iWin