TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3741 “TRƯỚC MẮT CHỈ CÓ MỘT MÌNH HẮN”.

Toàn bộ đại quân của Thiên Ma Đạo đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại vài trăm người là tháo chạy được.

Cả Thiên Ma Đạo chấn động. Không một ai có thể ngờ mấy chục vạn quân tấn công Giang Thành mà lại có kết quả như vậy.

Nhất thời, đám ma nhân cảm thấy hoang mang. Bọn họ không còn là những kẻ trời không sợ đất không sợ nữa rồi.

Bọn chúng cảm thấy run rẩy. Cả Thiên Ma Đạo trở nên vô cùng hoảng loạn.

Tới ngày thứ hai đã có người trốn khỏi Thiên Ma Đạo. Lạc Đàm Hoa không dám báo tin cho đạo chủ vì sợ bị trừng phạt, đành phải gia cố hàng phòng ngự của Thiên Ma Đọa, đồng thời cử người canh chừng chặt chẽ ở lối ra vào. Một khi phát hiện ra có người định bỏ trốn sẽ giết ngay lập tức.

Trong sảnh lớn. An Huyền ngồi ngay phía trước. Lạc Đàm Hoa cùng với các ma nữ mà quân mới ngồi bên cạnh

Đám đông im lặng với sắc mặt vô cùng nghiêm túc. An Huyền hôm qua vừa được gọi về. Xảy ra chuyện lớn như vậy đến cả một người trước giờ luôn giữ được bình tĩnh như hắn cũng khó kiểm soát nổi.

“Đội quân của chúng ta thương vong quá nhiều, các vị có đối sách gì để đối phó với Dương Hoa không?”, An Huyền nhìn đám đông và nói bằng giọng khàn khàn.

Thế nhưng không một ai trả lời. An Huyền đanh mắt

“An Huyền đại nhân, tôi thấy giờ chúng ta chỉ có thể đi cứu viện thôi”, Lạc Đàm Hoa bặm môi

“Cứu viện?”

An Huyền giật mình rồi mỉm cười: “Chúng ta giết người nhiều như vậy, hầu như các tông môn của Long Quốc đều từng qua tay chúng ta, giờ chúng ta đi đâu tìm cứu veienj? Lẽ nào muốn tôi đi cầu xin kẻ địch”.

“Tử Vực”, Lạc Đàm Hoa không hề phản bác mà chỉ nói ra hai từ.

An Huyền giật mình, im lặng. Đúng là Tử Vực có mối thâm thù với Lâm Chính. Cộng với việc trước đó Thiên Ma Đạo cử các thủ vệ cấm địa tấn công Giang Thành thì Tử Vực cũng đã âm thầm giúp đỡ Thiên Ma Đạo rồi.

“Nghe nói chuyện lần trước người của Tử Vực bị thần y Lâm bắt cả. Tôi nghĩ với tính cách của thần y Lâm thì chắc chắn sẽ không buông tha cho Tử Vực đâu. Chắc chắn Tử Vực cũng biết rõ ràng, nếu như Thiên Ma Đạo mà thua thì mục tiêu tiếp theo của thần y Lâm chính là bọn họ. Vậy thì sao họ có thể khoanh tay đừng nhìn được”, Lạc Đàm Hoa nói.

An Huyền gật đầu, trầm giọng: “Lập tức cử người tới Tử Vực nói chuyện, nhờ Tử Vực cử các cao thủ đi trợ giúp”.

“Báo cáo”.

Đúng lúc này có tiếng hô vang lên. Một ma nhân lật đật chạy vào. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn.

“Có chuyện gì không?”, An Huyền trầm giọng.

“Bẩm An Huyền đại nhân, Tử Vực cử sứ giả tới”, ma nhân này kêu lên. An Huyền giật mình nhưng tỏ ra vui mừng.

“Xem ra Tử Vực cũng anh minh đấy” .

Lạc Đàm Hoa cũng thở phào: “Mau mời sứ giả vào đi”.

“Vâng”, một lúc sau một người đàn ông trung niên để râu dê mặc áo bào màu lam bước vào.

“Tỉnh Duyên Hà – Đường chủ của Nguyệt Chiếu Đường chào Huyền An đại nhân”, người đàn ông trung niên chắp tay cung kính.

“Đường chủ khách khí rồi. Mau ban ghế cho đường chủ”, An Huyền hét lớn. Một ma nhân nhanh chóng mang ghế ra. Tỉnh Duyên Hà ngồi xuống chắp tay.

“Cảnh đường chủ tới Thiên Ma Đạo không biết có việc gì?”, An Huyền cười hỏi.

“An Huyền đại nhân, tôi cũng không vòng vo nữa, chuyện ở Giang Thành chúng tôi đã nhận được tin rồi. Giờ Thiên Ma Đạo đang tổ thất hàng chục nghìn quân tin nhuệ, nguyên khí bị ảnh hưởng, nếu tiếp tục như thế này thì Thiên Ma Đạo sẽ bị thần y Lâm tiêu diệt mất. Vì vậy, vực chủ cử tôi tới là vì muốn thương lượng với các vị chuyện hợp tác. Tử Vực chúng tôi cùng các vị cùng đối phó với thần y Lâm”, Tỉnh Duyên Hà lên tiếng.

“Được chứ”.

An Huyền vỗ tay, kích động bước tới chắp tay trước Tỉnh Duyên Hà.

“Người của Tử Vực có tầm nhìn xa như vậy tôi rất bái phục. Chúng tôi đúng là đang cần sự trợ giúp. Nếu như Tử Vực có thể liên thủ được với Thiên M Đạo thì e rằng cả Long Quốc cũng chẳng có gì phải sợ chứ đừng nói tới một thần y Lâm? Ha ha...”

Tỉnh Duyên Hà nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt nhưng vẫn gật đầu: “Xem ra An Huyền đại nhân cũng có ý muốn hợp tác với chúng tôi. Như vậy thì tốt rồi. Tôi sẽ lập tức về báo cáo với vực chủ”.

“Mong vực chủ sẽ cử các cao thủ cứu viện cho Thiên Ma Đạo chúng tôi” .

An Huyền nói tiếp: “Thần y Lâm lần này bao vây tấn công Thiên Ma Đạo, thủ đoạn vô cùng toàn nhẫn. Tôi lo rằng hắn sẽ nhanh chóng tới đây và chính thức khai chiến với Thiên Ma Đạo”.

“Vậy tôi không ở lại lâu nữa, chỉ là An Huyền đại nhân này, tôi về báo vực chủ, vực chủ chịu cử người đi cứu viện thì cả đi cả về cũng phải hai ba ngày, nhưng tôi không biết là Thiên Ma Đạo có thể gắng gượng được từng đấy ngày hay không?” ,Tỉnh Duyên Hà hỏi.

“Điều này...”, An Huyền không trả lời.

Lạc Đàm Hoa lên tiếng: “Tỉnh đường chủ, người của chúng tôi nói rằng Lâm CHính giết đội quân chủ lực của chúng tôi nhưng không có ý quay lại Giang Thành mà muốn tới đây luôn. Giờ điều chúng tôi lo lắng chính là chuyện này. Nếu như thần y Lâm mà đánh thẳng tới đây thì có lẽ tối nay ở đây sẽ nổ ra một cuộc chiến lớn”.

“Phía bên thần y Lâm tập hợp được bao nhiêu người rồi”, Tỉnh Duyên Hà hỏi.

“Trước mắt chỉ có một mình hắn”.

Lạc Đàm Hoa trầm giọng: “Một mình hắn thì tốc độ cực nhanh. Người của Dương Hoa bị thương không nhẹ nên không thể theo kịp”

“Như vậy thì chẳng phải đây là cơ hội sao?”

Tỉnh Duyên Hà đứng dậy, hai mắt sáng lên: “Thần y Lâm chắc chắn tức tới mức mắt mờ rồi, vội báo thù mà xông thẳng vào Thiên Ma Đạo sao, nếu chúng ta đặt bẫy thì chắc chắn có thể giết chết được cậu ta”.

| Tải iWin