TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3782 “CUNG NGHÊNH VỰC CHỦ!”.

Lâm Chính hiểu sự kiêng dè của Thần Hỏa Thánh Nữ.

Tuy cô ta là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Tử Vực.

Tuy người Tử Vực mang họ khác nhau, nhưng ẩn cư ở đây đã mấy trăm năm, thông hôn khác họ. Hơn một nửa những người đang có mặt đều là người thân của Thần Hỏa Thánh Nữ.

Hiện giờ Tử Vực phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, với tính cách của Lâm Chính thì chắc chắn anh sẽ giết hết.

Sao cô ta có thể không quỳ được chứ?

Lâm Chính lặng lẽ nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, một lúc lâu mới thở dài.

“Thánh Nữ đại nhân, theo cô thì chuyện này nên làm thế nào?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ từng giúp Lâm Chính quá nhiều, thậm chí vì giúp anh mà không tiếc hi sinh tính mạng. Về tình về lý, Lâm Chính đều phải để ý đến cảm nhận của cô ta.

Thần Hỏa Thánh Nữ không ngẩng đầu, mà vẫn dập đầu dưới đất.

“Thần y Lâm, Khinh Vũ không dám cầu xin anh tha thứ cho tộc nhân của tôi, tôi quỳ với anh chỉ vì cảm thấy hổ thẹn. Nếu anh muốn giết thì cứ giết, Khinh Vũ tuyệt đối không oán hận một lời!”.

“Hả?”.

Những người đang có mặt đều biến sắc kinh hãi.

“Khinh Vũ! Cô nói gì vậy? Cô… Sao cô có thể nói những lời như vậy chứ?”.

“Tôi là chú họ của cô đấy! Lẽ nào cô trơ mắt nhìn tướng Lâm giết tôi sao?”.

“Lẽ nào cô bỏ mặc không quan tâm đến sống chết của tộc nhân? Cô… cô làm vậy thì khác gì cầm thú?”.

“Khinh Vũ! Cô không thể ích kỉ như vậy được! Mau giúp chúng tôi nói đỡ mấy câu với tướng Lâm đi!”.

“Khinh Vũ… cô máu lạnh như vậy sao?”.

Mọi người cuống lên, nói đầy oán hận, chỉ trích Thần Hỏa Thánh Nữ.

Nhưng cô ta không nói một lời, chỉ giữ tư thế quỳ, dường như không bị những lời nói xung quanh làm cho dao động.

“Xem ra cô cũng thất vọng với những người được gọi là thân thích này rồi”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Vậy thì tôi không giết bọn họ nữa, cứ làm như những gì tôi nói trước đó, chỉ phế tu vi của bọn họ thôi, được không?”.

“Cảm ơn thần y Lâm!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ vội gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia kích động.

Nếu có thể giữ được mạng sống thì đây là kết cục tốt nhất đối với Thần Hỏa Thánh Nữ.

Còn về tu vi, không có cũng chẳng sao.

Nếu không có lợi ích che mờ mắt, người thực sự vô tội sẽ không quan tâm tới tu vi.

Nhưng hành động này của cô ta đã hoàn toàn chọc giận những người Tử Vực ở đây.

Một người phụ nữ đứng ra, nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt Thần Hỏa Thánh Nữ chửi bới: “Mạc Khinh Vũ! Cô đúng là lòng lang dạ sói! Cô… cô giúp đám người ngoại tộc ức hiếp người Tử Vực chúng tôi! Cô là đồ phản bội, đồ ăn cháo đá bát!”.

“Đúng vậy! Không có chúng tôi thì sao có cô chứ? Phế tu vi thì có khác gì giết chúng tôi?”.

“Mạc Khinh Vũ! Cô thật độc ác!”.

“Từ lâu tôi đã biết cô là loại trời sinh phản trắc! Súc sinh! Đúng là súc sinh!”.

Bọn họ tức điên lên, chửi bới không tiếc lời.

Thần Hỏa Thánh Nữ đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn mọi người, vẫn không nói lời nào.

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên vỗ về phía người phụ nữ kia.

Phụt!

Người phụ nữ bay ra khỏi sảnh đường, va vào phiến đá ở bên ngoài, phun ra máu tươi. Lúc đứng dậy, bà ta vội nhìn người của mình, rồi gào lên: “Tu vi của tôi! Tu vi của tôi! Trả lại tu vi cho tôi!”.

Bà ta lao về phía Lâm Chính như phát cuồng, vừa cào cấu vừa tức giận, chẳng khác nào một con mụ đanh đá.

“Khốn kiếp! Chán sống à?”.

Dịch Quế Lâm lập tức đẩy bà ta ra, rút kiếm quát: “Nếu còn dám bất kính với Lâm đại nhân, tôi sẽ chém cái đầu chó của bà!”.

Người phụ nữ rùng mình một cái, sắc mặt sợ hãi, không dám la lối nữa, chỉ đành ngồi phịch xuống đất, gào khóc thảm thiết.

“Nể mặt Mạc Khinh Vũ, tôi chỉ phế tu vi chứ không giết các ông! Nếu các ông còn không chịu thì đừng trách tôi không nể tình, lấy mạng chó của các ông!”.

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên, định phế tu vi của Đại nguyên trưởng.

Mọi người biến sắc, kinh hoàng tột độ.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh lẽo vang lên.

“Tướng Lâm, khẩu khí của cậu lớn quá nhỉ? Lẽ nào cậu định phế hết người của Tử Vực tôi?”.

Dứt lời, một luồng khí tức cuồn cuộn ập tới.

Người của Tử Vực cảm nhận được luồng khí tức này đều kích động đến mức toàn thân run rẩy, lần lượt nhìn ra ngoài sảnh đường.

“Là vực chủ! Vực chủ về rồi! Vực chủ về rồi!”.

“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”.

Bọn họ ùa ra ngoài sảnh đường, quỳ xuống đất, cao giọng hô.

“Cung nghênh vực chủ!”.

“Cung nghênh vực chủ!”.

Tiếng hô như sóng, lan khắp bốn phương.

Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, lập tức bước tới quát khẽ: “Thần y Lâm, anh đi được thì đi đi, nếu không sẽ gặp phiền phức đấy!”.

“Sao? Vực chủ của các cô lợi hại lắm à?”.

Lâm Chính bình thản hỏi.

“Đương nhiên là lợi hại rồi, hơn nữa anh chỉ mang theo chừng này người mà vào tận Tử Vực. Nếu vực chủ phát lệnh bao vây giết anh thì phải làm sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lo lắng nói.

Lâm Chính mỉm cười nhìn cô ta.

“Thánh Nữ đại nhân đừng lo, lần này tôi đến là muốn đưa cô rời khỏi đây. Cô không đi thì tôi cũng không đi”.

Thần Hỏa Thánh Nữ run lên, ngoảnh phắt sang nhìn anh, đôi mắt ầng ậng nước.

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng khí kình bá đạo giáng từ trên trời xuống ở bên ngoài sảnh đường.

Khí kình tan đi, hai cái bóng xuất hiện ở cửa.

| Tải iWin