Ông ta chém ra một kiếm, kiếm quang rơi lên Thâm Hải Chi Lam, chung một vị trí với đòn tấn công lúc nãy.
Trong vòng vài phút, Viêm Long tiên đế đã đánh ra hơn một ngàn lần tấn công đối với vị trí này của Thâm Hải Chi Lam, bởi vì nơi này đã có vết nứt.
Theo một kiếm mạnh nhất của Viêm Long tiên đế hạ xuống, uy áp đế cảnh hạ xuống, dứt khoát phá vỡ Thâm Hải Chi Lam.
Cơ thể Tô Du Du lập tức ngã xuống, máu nhuộm cả một mảng bầu trời.
"Du Du!"
Tô Thương nhận ra, vội vàng bay lên trời bắt lấy Tô Du Du, ôm con gái vào lòng.
Sau khi rơi xuống đất, vẻ mặt Tô Thương lo lắng, ân cần hỏi han: "Du Du, con cảm thấy thế nào, con không sao chứ?"
"Phụt!"
Tô Du Du há mồm phun ra một vũng máu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu có chút trắng bệch, rõ ràng đang rất thống khổ, nhưng lại cố gắng cười nói: "Cha, con... khụ... con không... con không sao... con..."
Còn chưa dứt lời, Tô Du Du đã chìm vào hôn mê.
"Du Du!"
Tô Thương ôm Tô Du Du, đau lòng kêu to.
"Chủ nhân, tiểu chủ nhân không có gì đáng ngại, ngài không cần lo lắng."
Đúng lúc này, giọng của Tiểu Lam truyền đến, nhưng cũng có vẻ vô cùng suy yếu: "Chỉ là, chỉ sợ Tiểu Lam không thể tiếp tục bảo vệ ngài và tiểu chủ nhân được nữa. "
"Vừa rồi người kia quá mạnh, một kích cuối cùng gần như đã phá hủy tôi, hơn nữa ông ta rất thông minh, từ đầu đến cuối đều tấn công vào một chỗ, bây giờ tôi đã xuất hiện lỗ hổng, ở trước mặt ông ta, tôi đã mất đi năng lực phòng ngự." Tiểu Lam áy náy nói.
"Ừm, tôi biết rồi, chuyện này không trách cô."
Tô Thương biết đến sự tồn tại linh khí của đế khí Thâm Hải Chi Lam, anh nói: "Cô cứ theo Du Du tiến vào tháp Hư Không đi, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ chữa trị cho cô."
"Vâng, cảm ơn chủ nhân." Tiểu Lam cung kính đáp lời.
"Là tôi cảm ơn cô mới đúng."
Tô Thương nhẹ nhàng mở miệng, sau đó tâm niệm vừa động, lập tức thu Tô Du Du mặc Thâm Hải Chi Lam vào tháp Hư Không trên đỉnh đầu.
Ngay sau đó.
Tô Thương đứng lên, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Viêm Long tiên đế giữa không trung.
"Ha ha!"
Nhưng Viêm Long tiên đế lại không sợ chút nào, ông ta lạnh lùng nói: "Bây giờ tất cả chướng ngại vật đều đã giải quyết xong, chỉ còn lại một mình cậu, tôi xem còn có ai có thể cứu cậu được đây!"
"Viêm Long tiên đế, ông đừng vội ngông cuồn, ông muốn giết tôi, ông vẫn chưa có tư cách kia!"
Tô Thương tâm niệm vừa động, bắt đầu mở ra truyền tống trận dưới chân mà anh đã bố trí lúc trước, trầm giọng nói: "Nếu có bản lĩnh thì ông đi theo tôi!"
Dứt lời, tháp Hư Không và chìa khóa của Đông phủ trên đỉnh đầu Tô Thương thẳng tiến vào truyền tống trận.
Truyền tống trận này, nối liền với núi Cửu Phong.
Chuyện cho tới nước này, Tô Thương đã không còn cách nào khác, đành phải dẫn Viêm Long tiên đế đến núi Cửu Phong.
Vốn dĩ Tô Thương cho rằng, vị đại khủng bố bên dưới núi Cửu Phong là Kinh Kha thời kỳ Tiên Tần, nhận mệnh Tổ Long, khi linh khí thức tỉnh sẽ chống chọi với những người mạnh ngoại vực.
Cho nên lúc trước anh đã vô cùng tự tin, chỉ cần anh dẫn Viêm Long tiên đế đến núi Cửu Phong, chắc chắn Kinh Kha có thể giết được Viêm Long tiên đế.
Nhưng bây giờ, Tô Thương từ chỗ Thương Ưởng biết được, vị đại khủng bố bên dưới núi Cửu Phong vốn dĩ không phải là Kinh Kha.
Trước khi biết rõ thân phận của vị đại khủng bố, Tô Thương vẫn không dám tùy tiện sử dụng truyền tống trận.
Thế nhưng.
Bây giờ anh không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, nếu không đừng nói là anh, mà tất cả mọi người trong động phủ đều phải chết.
"Ha ha!"
"Truyền tống trận, đến núi Cửu Phong... Tô Thương, cậu đang muốn khiến tôi cười chết sao?"
Viêm Long tiên đế nhìn thấy truyền tống trận, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc: "Được thôi, nếu như cậu muốn dùng truyền tống trận di dời mồ mả của bản thân, vậy tôi sẽ thành toàn cho cậu."
Nói xong, Viêm Long tiên đế không chút do dự, để lại kiếm Thiên Đế đang ngưng đọng dòng chảy thời gian của động phủ, ngăn cản linh khí thức tỉnh tiếp tục diễn ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 2276
Chương 2276