TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Chương 1539: Ta có một món nợ, còn chưa có trả (hạ)

................

“Thương Kiếp!?”

Ngay tại Siêu Duy Vị Diện bên trong, người có thể đầy đủ tư cách truyền âm nói chuyện với Mạc Phàm, đồng thời nắm vững kiến thức đưa ra góp ý cho hắn thời điểm này, cũng chỉ có hai người.

Một là Sở Giang. Thế nhưng Sở Giang không đến, hắn khả năng cũng chẳng biết loại chuyện gì đang xảy ra.

Mà người thứ hai biết rõ hơn, đang nói chuyện với Mạc Phàm đây, thì chính là Bàn Cổ.

“Cái gì Thương Kiếp? Không phải Thương Kiếp đã kết thúc rồi sao?” Mạc Phàm mồ hôi sớm đổ đầy trán, có chút sửng sốt đáp lại.

Bàn Cổ lẳng lặng suy nghĩ một hồi, sau đó nghiêm túc nói: “Không hẳn. Thương Kiếp kia phần nhiều là muốn dành cho Chaos, không phải ngươi. Mạc Phàm, đừng quên ngươi bản chất liền có song hồn Lưỡng Cực Vị Diện, ngươi không cần Thương Kiếp, ngươi chỉ cần tự bảo vệ mình, giết được kẻ muốn giết ngươi là Chaos, cuối cùng ngươi chính là kẻ thu hoạch được Thần Vị. Chaos mới phải giết ngươi, sau đó càng phải dung hợp với ngươi, dung hợp thành công độ khó càng cao hơn, ngươi là Thương Kiếp cần có để Chaos thu hoạch Thần Vị. Hai cái này phạm trù khác biệt đấy”.

Mạc Phàm : (._.) ! ! !

Nghe hiểu, hiểu rõ đấy!

“Không phải chứ, lên làm Thượng Thương cũng có thương kiếp, Thượng Thương cái mẹ gì thế?”

Mạc Phàm thử nghiệm dùng đủ loại ma pháp cấm chú đến tiêu tán đi Tam Nhật ở giữa thương khung, nhưng hết lần này đến lần khác, kết quả như cũ không đổi, không một chút mảy may chuyển động.

Thật giống như tan rã pháp tắc. Một vật thể có thể khiến cho hắn ma pháp nghịch chuyển càn khôn đều trở nên vô dụng một màn.

Vô hiệu, Lôi Hệ, Thủy Hệ, Hỏa Hệ, Hỗn Độn Hệ, Nguyền Rủa Hệ, Quang Hệ, Hắc Ám Toàn Hệ đủ loại hình công kích đều vô hiệu.

Tam Nhật thậm chí hòa tan được ma pháp chung cực của Mạc Phàm.

Liền Toàn Chức Pháp Thương, Thiên Mang Thần Vương dạng này đều chẳng làm lung lay được ba cái mặt trời này một lần.

Đây là hiện tượng quỷ dị gì?

Không phải chỉ mỗi mình Mạc Phàm, tất cả Thiên Đạo đa vị diện, tất cả Thiên Đạo Đế Hoàng nghe lệnh hắn tổng lực công kích, cuối cùng vô nghĩa, đều vô pháp đem Tam Nhật đuổi đi.

Trên thực tế, đám Thiên Đạo là đồng dạng cảm thấy, nếu Tam Nhật không lắng xuống, tất cả bọn chúng đều sẽ chết, chư giới đa vị diện sẽ không có ai còn có năng lực sống a. Loại này quá mức nguy hiểm, không phải bình thường thảm họa. Mà là đa vị diện chung cực tận thế Thương Kiếp!!!

Tĩnh lặng...

Tĩnh lặng như một sự mỉa mai không lời.

Tựa hồ như thể chúng đang muốn nói, mặc kệ Mạc Phàm ngươi thần thông quảng đại thế nào, mặc kệ ngươi có là Thượng Thương đi chăng nữa, nhưng chung quy vẫn là con người trong thế giới hoàn chỉnh này, lại là kẻ đáng thương chủ trì thống lĩnh đám sâu mọt kia nữa chứ. Bọn ta cứ không muốn bỏ đi đấy, bọn ta cứ thích ở đây bố thí chút nắng ấm để dần dần tiêu diệt các ngươi đấy, ngươi làm gì được bọn ta nào?

Sắc mặt Mạc Phàm sa sầm xuống, đây... chẳng lẽ đúng là nó, Thương Kiếp dành cho mình.

“Bình thường mà nói, có lẽ làm Thượng Thương Thần Vương rồi, ngươi căn bản đã không cần đến Thương Kiếp, nhưng hiện tượng này là cái quái gì thì chính ta cũng không hiểu. Thật giống như sau khi khảo hạch phía sau, rà soát lại một lần, nhận thức ngươi chưa đủ tư cách, còn thiếu một đạo, liền mở ra phúc khảo đạo cuối cùng”. Bàn Cổ đưa ra một cái giả thuyết.

Thiên Kiếp thì là Đế Hoàng. Do Thiên Đạo đến quyết định

Mà Thương Kiếp, thì là Thượng Thương chi tuyển bắt buộc phải trải qua, này không nằm ở Thiên Đạo, này liên quan đến đa vũ trụ tất cả dòng chảy vật chất, nguyên tố, thương linh, thứ nguyên, từ xuyên suốt quá khứ đến hiện tại nhận thức quyết định, là thời không sau cùng quy tắc thành lập.

Nghe Bàn Cổ lời nói, Mạc Phàm lập tức minh bạch chuyện gì.

Nếu ngẫm nghĩ kĩ, hắn xác thực còn thiếu một đạo Thương Kiếp cuối cùng thuộc về mình. Mà lại, hắn đủ thông minh để hiểu, cái kia Thương Kiếp khả năng thuộc về phạm trù gì rồi.

Có lẽ Thương Kiếp cuối cùng của ta, chính là nàng!

Mặc dù đã lẩn trốn suốt thời gian qua, cố gắng giấu nhẹm quên đi sống tốt cho mình, nhưng đến cuối cùng, chính mình đều không thể tự kiểm soát được bản thân, Thương Kiếp rốt cục vẫn là bị dẫn động tới.

Mạc Phàm tại nguyên chỗ đứng đấy một hồi, thần sắc nhìn qua có chút bi thương..

Quan sát ở bên cạnh, Bàn Cổ nhìn thấy Mạc Phàm một hơi như là giấu thứ gì ở trong cổ họng, nửa ngày nhả không ra, mãi đến cuối cùng mới dồn nén rặn nói: “Thương thiên nghiệt duyên, thương kiếp luân hồi”.

Một câu này của Mạc Phàm, đôi mắt bất tri bất giác đã có chút co rụt lại, cứ việc hắn mặt ngoài cố gắng cưỡng ép duy trì trấn tĩnh bao nhiêu, song, trong lòng dời sông lấp biển khó mà kiểm soát được thần thái hơi gượng gạo.

Dạng này liền để cho Bàn Cổ hơi động, ý thức được cái gì đại sự không ổn rồi.

“Xem ra, ta nghi ngờ trong quá khứ là thành sự thật. Bốn mảnh bức họa khởi nguyên và Vĩ Linh Hoàng đằng sau bí mật, có đúng không...”. Bàn Cổ đồng cảm, cũng là khô khốc gượng cười nói.

Không cần nghe câu trả lời, Mạc Phàm biểu hiện liền đã nói rõ kết quả.

Trí tuệ Bàn Cổ rất cao, một thoáng ánh mắt lập tức minh bạch, tâm dần chìm xuống dưới.

Bảo làm sao...

Bảo làm sao mà liền Mạc Phàm cũng không chống lại được.

Vô luận là Thiên Kiếp hay Thương Kiếp, đáng sợ nhất bên trong loại hình, cũng không phải là Diệt Tuyệt Kiếp, mà là Tình Kiếp nghiệt duyên kiếp, càng đáng sợ hơn nữa chính là ---- Luân Hồi Kiếp.

Thời gian dòng chảy và luân hồi chính là đáng sợ.

Luân hồi ở đây, cũng không phải là luân hồi đầu thai gì cả. Độ Kiếp Luân Hồi, Thiên Kiếp Luân Hồi mới là đầu thai một kiếp khác, giống như Phong Thanh Dương đầu thai, liền là kiếp số của hắn.

Mà Thương Kiếp Luân Hồi, này thì là kinh khủng, liên quan trực tiếp tới thời không, tới dòng chảy thời gian, sửa đổi, hoặc xóa bỏ.

Bởi vì thời gian pháp tắc tuyến tính đi lên, có những cung bậc sự kiện thế nhưng phi thường then chốt của Thiên Cơ không thể bị thay đổi, ngay cả Mạc Phàm cấp bậc này cũng không có khả năng tua ngược lại thể thay đổi một sự kiện trong quá khứ.

Bởi vậy cho nên, Thương Kiếp Luân Hồi, thì là đáng sợ nhất!!! Không cẩn thận một điểm, đừng nói chỉ một mình Mạc Phàm, thậm chí cả đa vũ trụ đa vị diện dòng thời gian đều bị xóa bỏ, này chính là Deathflag áo nghĩa.

“Đối với đơn độc cá thể mà nói, tình cảm cùng tận thế là cùng đẳng cấp cái khác chiến tranh, chỉ bất quá phương thức khác biệt. Thương Kiếp của ngươi, ảnh hưởng đến toàn bộ đa vị diện”. Bàn Cổ nói.

“Ta biết”. Mạc Phàm có thứ gì như mắc nghẹn cổ họng, khó khăn kiềm lại cảm xúc.

“Ngươi đã tránh né nó?” Bàn Cổ chất vấn nhẹ nhàng, thật ra giống đang tận tụy hỏi han nhiều hơn.

“Ta đã cố”. Mạc Phàm nói.

“Nhưng ngươi không quên được nàng?”. Bàn Cổ dở khóc dở cười.

“Ừm, quá khó để quên đi một người, ta còn ám ảnh lấy nàng, ám ảnh đến mức liền ta đều không đủ can đảm đối diện sự thật. Có lẽ vì lòng ta động, tâm ta do dự, cho nên Thương Kiếp mới tới khảo hạch lại chính ta”.

“Vậy bây giờ, ngươi tính thế nào?” Bàn Cổ không có dám đòi hỏi gì thêm ở Mạc Phàm.

Trên thực tế, nếu Mạc Phàm bây giờ không đi tiếp nhận Thương Kiếp, tất cả mọi người chắc chắn phải chết, thời không này, dòng thời gian này vĩnh viễn sẽ bị xóa bỏ.

Có lẽ Thượng Thương Thần Vương như Mạc Phàm có thể miễn cưỡng bằng một cách nào đó sống sót, né tránh đi sang dòng thời gian khác, nhưng tất cả mọi người liền Chí Tôn Đế Hoàng đều không nhất định sống nổi, chắc chắn phải chết. Phải biết, Bàn Cổ thậm chí bây giờ còn chưa trở lại Chí Tôn Đế Hoàng!

Bất quá, Bàn Cổ biết mình chẳng có quyền đòi hỏi gì ở Mạc Phàm thêm nữa, nên khi lời hắn nói ra, cũng mang theo một chút nhàn nhạt tâm tư buông lỏng ý vị.

Chết thì chết thôi.

Nhẹ như lông hồng...

Nhân sinh một đời, thương sinh một thế, đâu dễ nhìn thấy được cái này Luân Hồi Thương Kiếp giáng lâm!!

Chỉ thấy Mạc Phàm hư không tiêu thất mà đi.

Một làn sương khói mờ nhân ảnh cuốn qua, trước khi đi, hắn chỉ nhắn nhủ cho Bàn Cổ duy nhất một câu an ủi: “Ta có một món nợ, còn chưa có trả”.

Bàn Cổ người ở lại, tâm như biển khơi, xô bờ mà nặng trĩu.

Món nợ này, nghe qua, giống như không thể trả nổi vậy....

..........

Hôm đó, toàn đa vị diện mưa to xối xả, mưa như Thượng Thương lệ sầu vậy.

Thỉnh thoảng còn có người nghe thấy một câu rên rỉ nỉ non của ai đó vang vọng trong thương khung.

Một tiếng nam tử kêu than.

“Bao nhiêu luân hồi thiếu một người...”

Day dứt.

Dằn vặt.


Hoàng hôn đêm mưa, trong màn mưa có một nữ nhân cầm cây dù giấy, tóc trắng rũ xuống vai, chỉ thấy bóng lưng xinh đẹp không thấy hình dạng.

Nàng đồng dạng nghe được một câu kia của Thượng Thương, nức nở nức nở, rốt cục không kìm được nỗi lòng mà bật khóc. Cũng phải lâu lắm rồi nàng mới có dịp òa khóc như mưa một cách đáng thương đến vậy, cảm giác giống như một con Tuyết Miêu đứng ở Thiên Sơn vô định, cô đơn lẻ bóng mà khóc, ai nhìn thấy cũng chỉ muốn ôm vào lòng.

Ngày hôm đó.

Nước mắt của nàng nhỏ đến đâu, sông băng đóng khô đại địa đến đấy, thậm chí bởi vì nàng Tuyết Thần Ngạo Thế Băng Phát Lãnh Hà bộc phát ra băng phong thế giới đến cực điểm, kích phát một lần nữa Kỷ Băng Hà thôi động ở Bắc Băng Dương, đem mảnh hải dương này vĩnh viễn trở thành tảng băng Tuyết Thần. Một truyền kỳ sự tích của nàng kia, ngàn vạn năm sau, người ta vẫn còn đọc mà nhói lòng, đọc mà ám ảnh, chửi rủa cùng nguyền rủa tên nào để nàng ra nông nổi thế kia đến cực điểm.

Bao nhiêu luân hồi thiếu một người...

Lại thêm một cái nghiệt duyên thương kiếp...

.......

Cùng thời điểm mưa tằm tã như trút xuống Siêu Duy Vị Diện.

Nơi này có một Thần Kiếm Chi Mộ. Nghe nói đã từng có một thanh không gì sánh được Kiếm Mang đâm xuống tòa thành này, đem máu của một vị nữ nhân xinh đẹp nhất đơm kết ra hoa.

Hoa mọc chính là Bỉ Ngạn. Thần Tỉnh Bỉ Ngạn,

Một ở bên dưới, Sở Giang và Phong Nguyệt Cát hằng năm đều đến cúng bái cho nàng.

Nghiệt duyên thương kiếp...

Trên bia kiếm, có khắc lấy một bài thơ.

Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn

Mộ kiếm huyết nhuộm nỗi bi thương

Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ

Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương

Duyên phận này, đã định tử sinh rồi.

Bao nhiêu luân hồi thiếu một người...

.......................
.......................

Mạc Phàm tiếp nhận Thương Kiếp, xuyên qua vô tận vị diện bên trong một cái điểm neo cột mốc thời gian thế giới.

Nơi này trống rỗng, như hư vô vậy, không có hỗn loạn, cũng chẳng tìm thấy thứ gì đáng kể đặt vào mắt, chính là lúc xưa điểm kỳ dị bắt đầu Big Bang khai sinh ra vũ trụ, khởi nguyên của đa vị diện thế giới.

Đột nhiên, ngay tại thời khắc này, Mạc Phàm bắt đầu nhìn thấy dòng chảy thời gian từ điểm kỳ dị lóe sáng lên.

“Đầu tiên cần hiểu rõ một điểm, người nếu quả như thật có được linh hồn, như vậy linh hồn người là cái gì tạo thành. Là vật chất, hay là năng lượng đây?” Một cái thanh âm quen thuộc truyền đến tai hắn, nhưng là hắn trong lúc nhất thời không thể hiểu được.

“Ai vậy?”. Mạc Phàm hỏi.

Một lát sau, không thấy âm thanh kia trả lời.

Mạc Phàm mới suy tư một chút, không xác định được người nói, thế nhưng vẫn trả lời: “Giống như đều không phải”.

“Như vậy ký ức cùng ý thức đâu? Là ở trong linh hồn, hay là vẫn tồn tại như cũ tại trong đại não?” Âm thanh quen thuộc lại lên tiếng.

Mạc Phàm nhíu mày, xác nhận nói: “Là ở trong linh hồn”.

Pháp tắc cơ bản, không có khó gì để biết.

Giọng nói ấm ấp thanh âm nam tử kia lại một lần truyền xuống: “Tạm thời không nói ngươi có trả lời đúng hay không, vậy ta hỏi tiếp. Nếu như người thật sự có được linh hồn, mà lại cũng không thuộc về vật chất cùng năng lượng, ngay cả ký ức cùng ý thức đều có thể chứa đựng ở trong đó, vậy thì... linh hồn tạo ra từ đâu?”

“? ? ? ?”

Câu hỏi này, độ khó thế nhưng đi lên thêm một chút.

Thế nhưng Mạc Phàm vẫn là rất nhanh trả lời: “Từ linh hồn vĩ đại nhất phân tán”.

Thần hồn phân tán, thiên hồn phân tán. Giống như thiên sứ chi hồn, vốn là nặn ra từ Thiên phụ thần hồn, pháp tắc này chỉ cần đạt tới Đế Hoàng cản là sẽ hiểu rõ.

Đạo âm thanh thần bí kia lại hỏi: “Linh hồn vĩ đại nhất phân tán. Nói như thế thể xác đâu, vạn vật thế gian chẳng lẽ từ thể xác của linh hồn kia?”

Mạc Phàm nhớ tới thân thể khủng bố của Thần Mẫu Gaia làm chỗ ở cho Siêu Duy Thần Lục, nhớ đến Vạn Long Uyên Khung long môn là khung xương của Thần Mẫu, nhớ đến Thanh Hoàng Hiên Viên Long kích thước kinh khủng quấn lấy Địa Cầu kinh khủng sự tình, dứt khoát trả lời: “Đúng vậy”.

“Vậy ngươi có đoán ra được thế giới tạo ra từ gì rồi?” Thần bí thanh âm nhắn.

“Cổ Thần”.

“Là từ Cổ Thần thi thể”.

Bigbang bắt đầu từ điểm kỳ dị, điểm kỳ dị chính là Cổ Thần thi thể phân rã.

Thần hồn phân rã thành ức vạn linh hồn thương linh, thân xác nổ tan thành vũ trụ, nội quan trở thành thiên thể thiên hà, huyết giọt trở thành tinh huy, ngôi sao. Ma năng linh bản mỗi một cái thuộc tính, chính là đại diện cho mỗi một vị diện chiều hướng.

Thuyết pháp này, rất rõ ràng ! ! !

Mạc Phàm trước đây đã sớm cảm ngộ tới, bây giờ hắn là Thượng Thương, càng không có lý do không biết.

Bộp bộp bộp bộp ~~~~~~~~~~~!

Thanh âm giống như là tiếng vỗ tay vang lên bên cạnh Mạc Phàm.

Một khắc sau, giọng nói nam tử thần bí kia lại truyền đến: “Vậy theo ngươi, Cổ Thần đầu tiên đến từ đâu, ngươi nói hắn là điểm kỳ dị tạo ra Big Bang, vậy hắn ở đâu, ai là hắn, hắn như thế nào tồn tại. Hắn so vũ trụ càng có trước, vậy cái gì sáng tạo ra hắn?”

Câu hỏi này...

Mạc Phàm không thể trả lời.

Không phải ý gì cả, đơn giản là không biết.

Chẳng bao giờ rãnh rỗi tự hỏi bản thân câu này.

Trong quá khứ, Mạc Phàm chỉ là mặc định có cái nào Cổ Thần ngã xuống làm Tuế Nguyệt linh năng ban phát cho vũ trụ mà thôi, chứ chưa từng giả thuyết nghĩ về nó.

“Thương Kiếp Luân Hồi của ngươi, bắt đầu rồi”. Thanh âm nam tử thần bí kia lại phát ra.

Nó không đợi Mạc Phàm trả lời đúng, cũng chẳng có trả lời cho Mạc Phàm kết quả kia là gì.

Chỉ gặp có một luồng ánh sáng dòng chảy thời gian cuốn lấy Mạc Phàm, đem hắn cả bản thể lẫn linh hồn, lẫn tất cả phân thân ở nhân gian tụ tập lại chỗ này. Bao quát thuộc về Mạc Phàm khế ước, hồn ước, linh ước, tất cả tất cả.

“Cái gì vậy, ta cảm giác thân thể của ta giống như một cái neo điểm, đem linh hồn neo định ở nơi này điểm lên. Ta rõ ràng chỉ cần một cái giãy giụa liền có thể ra ngoài, nhưng là cảm giác vừa đi ra ngoài, liền sẽ phát sinh một chút chuyện kinh khủng. Cảm giác này để cho ta trong lòng không giải thích được sinh ra khủng hoảng cảm xúc, sau đó lại cũng không dám hướng phía dưới tiếp tục làm”. Mạc Phàm kinh hãi thốt ra.

Cảm giác chỉ cần sơ hở một cái, đa vị diện liền sẽ rơi vào trầm luân.

Thế giới chân diện mục, thì là chảy trên một cái dòng thời gian cố định, gọi là dòng thời gian vĩnh hằng.

Một màn kì dị trước nay chưa từng có, liền Mạc Phàm cũng chẳng thể cưỡng lại lực lượng của dòng chảy thời gian, cái này thời gian đem hắn phân nhánh sang một dòng thời gian khác, thuộc về hệ sinh thái vũ trụ khác của đa vị diện, ở bên ngoài.

Thật giống như nếu nói vũ trụ thời gian tuyến là một đường thẳng, bao gồm tất cả đa vị diện sinh hoạt trên đường thẳng đó, hiện tại Mạc Phàm thế nhưng là đã bị cắt đi, cả hắn và tất cả sủng thú của hắn bị ném đến một dòng thời gian mới.

Apase, Viêm Cơ, Thanh Long, lão lang, Lonna... bao quát Vạn Long Uyên Khung khế ước của Apase, tất cả đều đi theo Mạc Phàm, tiến vào trong tinh thần thế giới của Mạc Phàm. Hiện tại, tất cả thế nhưng đều là bị kéo đến nhánh thời gian hoàn toàn mới này.

Qua đi một hồi lâu, Mạc Phàm không có nghe thấy thanh âm gì cả.

“Này, ngươi bắt đầu rồi đấy hả?”

“Tại sao giống như ta chỉ bị nhốt ở đây? Thương Kiếp của ta đâu, đến”.

“Vì cái gì ta không nhìn thấy gì cả”.

Tất cả là một màn hư vô trơ trọi.

Tĩnh mịch.



Cũng không biết là trôi qua bao lâu thời gian.

Tuế nguyệt thôi đưa, có lẽ nhân gian đã trôi qua được ngàn năm, vạn năm, thậm chí chục vạn năm mất rồi.

Tại Mạc Phàm yên lặng ngốc trệ nơi đó, hắn nhớ đến Mục Ninh Tuyết, hắn nhớ đến Diệp Tâm Hạ, nhớ đến Asha Corea, cuối cùng là, hắn nhớ đến nàng.

Có một loại day dứt ở trong lòng vĩnh viễn không cách nào nguôi ngoai.

Đột nhiên, vừa nhớ đến Vĩ Linh Hoàng thời điểm, Mạc Phàm bỗng chốc lập tức tỉnh ngộ.

Thương Kiếp Luân Hồi!

Nàng vì ta tiến vào luân hồi.

Ta vì nàng, vẫn như cũ phải tiến vào luân hồi.

Luân hồi nhân quả, nghiệt duyên luân hồi.

Cổ Thần...

Câu hỏi lúc nãy, thân xác Cổ Thần từ đâu mà ra...

Mạc Phàm rốt cục có câu trả lời.

Cổ Thần chính là Thượng Thương.

Thượng Thương thì là hắn.

Hắn chính là Cổ Thần !!!

Còn ai so với hắn giống Cổ Thần nữa đâu.

Chẳng lẽ, đây chính là vòng lặp nhân quả, luân hồi của thời gian ? ? ? ?

Cuối cùng chính là điểm bắt đầu, thương kiếp của Mạc Phàm là phải tiến vào luân hồi, hắn chết cùng phân rã, mới lại tạo ra thế giới, quy hoạch điểm kỳ dị.

Mạc Phàm nội tâm như dậy sóng, hắn đứng nơi đó, cảm giác có chút rất không thực.

Đây là một vòng tròn vĩnh viễn không có hồi kết.

Mỗi lần luân hồi tỉnh giấc, Mạc Phàm sẽ phải trải qua Thương Kiếp, đi về nơi bắt đầu, thân thể Cổ Thần của hắn chính là điểm kỳ dị, hắn mượn tương lai của mình để phát triển thế giới, vậy thì tương lai của hắn sẽ phải về lại điểm kỳ dị này để trả lại.

Tựa hồ câu hỏi, trứng có trước, hay gà có trước ---- câu trả lời liền không xác định.

Mạc Phàm không biết bắt đầu gốc rễ từ đâu.

Nhưng cuối cùng, hắn lên làm Thượng Thương, Thương Kiếp Luân Hồi liền thuộc về hắn, hắn phải trả lại tất cả cho thương linh gốc rễ từ ban đầu.

Cổ Thần không tự sinh ra, cũng không tự biến mất đi. Là hắn ở tương lai trở thành Thượng Thương một đời rồi quay về quá khứ điền vào chỗ trống. Dòng thời gian những người còn sống thì vẫn sẽ cứ sống tiếp thôi, nhưng là, hắn sẽ phải đi ngược lại, hắn đi một vòng tròn của luân hồi kiếp, từ điểm cuối cùng quay ngược quá khứ về tại điểm bắt đầu khởi nguyên để hoàn thành luân hồi.

Thương Kiếp là tối quan trọng bắt buộc phải có, yêu cầu Mạc Phàm hoàn thành vòng tròn sự tồn tại của bigbang. Chỉ có hắn mới làm được điểm này, thực tại mới có thể tiếp diễn, mọi thứ mới được định nghĩa rõ ràng.

Giả như Mạc Phàm không về quá khứ trả nợ, mọi thứ trên thế gian liền là vô nghĩa, là không tồn tại. Mà vũ trụ đang tồn tại, tức là vô tận chuỗi vòng lặp đó, Mạc Phàm chắc chắn đã hoàn thành Thương Kiếp rồi.

Không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc !!!.

Cho nên, hắn phải bắt đầu.

Thì ra, thì ra giọng nói kia có thanh âm cực kỳ quen thuộc, đó chính là giọng nói của mình ở quá khứ để lại...

Mạc Phàm bật cười, tự cười khổ với chính mình.

Ra là vậy...

Nguyên lai, không phải là nó bắt nhốt mình ở đây xong bảo rằng Thương Kiếp của mình bắt đầu rồi nhưng chẳng thấy nó làm gì cả. Bởi vì đơn giản, Thương Kiếp liền là do chính hắn bắt đầu.

Không ai có khả năng giết Mạc Phàm, chã có pháp tắc nào giết nổi hắn được. Chỉ có tự hắn, tự hắn ý thức việc đi luân hồi, tự hắn ngộ ra, là chính bản thân tự nguyện đi đến gặp Thương Kiếp.

Nói cho dễ hiểu ---- nguyện ý tự sát, hiến tế, hiến tế để tạo ra điểm kì dị, tạo ra khởi nguyên bắt đầu.

Có lẽ, đã đến thời điểm chết đi rồi...

Mạc Phàm nội tâm thời khắc này thanh thản lắm, hắn không có quá cực đoan, cũng chẳng thấy điều gì đó vô cùng bất hạnh.

Thế gian này...thật đẹp.

Có rất nhiều chuyện hắn đã làm xong, cũng có rất nhiều chuyện còn dang dở chưa có làm.

Bất quá, luân hồi, đúng là một trong số những cái hắn muốn làm.

Hắn muốn gặp lại các nàng

Hắn muốn gặp lại Vĩ Linh Hoàng.

Hắn còn có một câu day dứt ở trong lòng, chưa có cơ hội nói.

“Xin lỗi nhé, hồn ước, linh ước, khế ước của ta. Vì ta mà các ngươi đồng dạng sẽ cùng bị phân hủy theo một đạo Thương Kiếp cuối cùng này. Xin lỗi. Luân hồi trôi qua, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ta sẽ lại lần lượt đi tìm kiếm các ngươi”. Mạc Phàm trầm giọng da diết nói ra.

Cứ việc cỡ nào không cam lòng cùng tự nguyện, nhưng kì thực cũng rất hưng phấn.

Nhân sinh bắt đầu lại một kiếp, còn gì trân quý hơn lần nữa luân hồi, lần nữa gặp lại những đồng bạn, những người mình thương.

Có lẽ một kiếp kia bắt đầu lại, cũng không phải là quá tệ.

“Thương Kiếp, ta đến”.

Ngã xuống, vô tận ngã xuống.

Mạc Phàm tách ra khỏi dòng thời gian chính để đi ngược dòng thời gian về điểm xuất phát, sau đó nhập lại vào nhánh thời gian này, thật giống như đi một vòng tròn khép kín về nơi xuất phát vậy, sau đó bành trướng bản thân phát nổ, phân hủy cùng với tất cả sủng thú của mình.

Từ đó, điểm kì dị chính là hắn, Cổ Thần chính là hắn Pháp Thương Mạc Phàm, big bang tại nhánh vũ trụ khác chế tạo ra, khai sinh ra khởi nguyên đa vũ trụ, khai sinh ra Khởi Nguyên Bàn Cổ, Long Thần, Tà Thần, Thần Mẫu Gaia.

Bây giờ Mạc Phàm mới phát hiện, bốn mảnh Thần Luân Khuyết sau lưng mình chính là bốn mảnh bức họa cổ xưa mà bốn tên Chí Tôn Đế Hoàng nắm giữ. Nhiệm vụ của nó chính là tập hợp một chỗ, sẽ trả về ký ức luân hồi, trả về tất cả các chi kiếp luân hồi.

Vĩ Linh Hoàng tập hợp được cả thảy bốn mảnh này, vậy thì là nàng, có được ký ức của bản thân mình trong quá khứ luân hồi?

Chẳng trách làm sao mà Vĩ Linh Hoàng nói rằng, nàng mất rất nhiều ký ức, rất nhiều ký ức.

Trái tim Mạc Phàm có một giọt nước mắt của Vĩ Linh Hoàng, khi hắn chết đi, giọt nước mắt đó chảy về Quang Minh Vị Diện, rơi vào đáy biển, vô cùng tuế nguyệt trôi qua, cuối cùng tạo ra Mang Đế Horakthy, nàng vốn là giọt nước mắt trong trái tim hắn.

Vậy còn Vĩ Linh Hoàng xuất hiện ở thế giới ma pháp đâu?

Nàng, thì là giống hắn, một chưởng thứ chín đánh ra, luân hồi.

Nàng cũng luân hồi.

Nàng đi ngược dòng thời gian mà hắn tạo ra, trở thành độc nhất vô nhị sinh vật ở thế giới ma pháp.

Chẳng trách, chẳng trách nàng luôn cảm thấy có thứ đồ gì mà mình lãng quên trong quá khứ, nàng luôn u buồn âu sầu như vậy...

Chẳng trách, bức tranh nam tử kia, nàng vô luận như thế nào ý thức được bút vẽ vẽ ra, thế nhưng hết lần này đến lần khác cũng không nhớ hắn là ai, lại vì cái gì hắn giống Mạc Phàm như vậy.

Thì ra là đúng, hắn chính là Mạc Phàm!!!

Trong lúc phân hủy, Mạc Phàm nhìn thấy một số chuyện trong quá khứ dòng thời gian...

Bắt đầu từ Chaos sáng tạo ra Mạc Phàm thời điểm, Vĩ Linh Hoàng lúc đó cũng có mặt ở đó, ở tại thế giới ma pháp, nhìn xem Mạc Phàm thế giới ma pháp khi đó ngã xuống.

Không biết vì cái gì, nàng đã khóc, nhìn thấy Mạc Phàm thế giới ma pháp chết, nàng khóc thương xót, lệ ướt rơi xuống, giọt nước mắt của nàng nhòe đi, chảy vào tim hắn, khắc lạc ấn lên. Mà Chaos sau khi dung hợp song hồn cho Mạc Phàm chính là sử dụng trái tim này.

Lúc Mạc Phàm đánh giết với Thiên Sứ Sariel ở Song Thủ Các. Mạc Phàm trên cơ bản đã bị giết. Thời điểm đó, liền một chút cấm chú đều không thể xuất hiện trong khu vực bao quanh lĩnh vực Chu Tước cùng Dị Không Chi Sương đáng sợ kia, Linh Linh vậy mà có thể bước vào rút ra thương xuyên trái tim Mạc Phàm. Vì sao?

Mạc Phàm nhìn vào dòng chảy thời gian, hắn đã nhìn thấy Huyền Vực xuất hiện.


Cấm pháp ! ! !

Xung quanh Linh Linh, có một tầng Huyền Vực cấm pháp bao bọc, đem nàng miễn nhiễm toàn bộ.

Vĩ Linh Hoàng ngay tại Phú Sĩ, sớm đã một chiêu bảo hộ Linh Linh, để Linh Linh cứu đỡ Mạc Phàm một kiếp.

Còn có rất nhiều không thể lý giải trong quá khứ, Mạc Phàm rốt cục minh bạch được rồi...

Hắn tại tan chảy quá trình, linh hồn sớm ngấn lệ, đau đớn và thống khổ chịu không nổi.

Vĩ Linh Hoàng và Mang Đế Horakthy, hai nàng tuy hai mà là một.

Vĩ Linh Hoàng chết, Huyền Chưởng chưởng thứ chín xuất ra, liền là đem toàn bộ ký ức giao phó cho Horakthy, để nàng theo chưởng thứ chín luân hồi trở về quá khứ, cứu đỡ Mạc Phàm. Mà khi Horakthy luân hồi về quá khứ, nàng liền có mặt ở thế giới ma pháp, làm một đời tân Vạn Yêu Thần Tọa.

Chưởng thứ chín kia, tên gọi là Luân Hồi Chưởng!!!

Mạc Phàm thét to lên, gào thét điên cuồng trong vô định...

Hắn chợt nhớ lại một câu mà Vĩ Linh Hoàng từng hỏi hắn.

“Ngươi có bao giờ nghĩ, sẽ yêu ta giống như Mục Ninh Tuyết không?”

“Không, vĩnh viễn không”.

“Không sao, thật đáng tiếc... Mạc Phàm, ngươi có bao giờ nghĩ rằng sẽ thay đổi không?”

Trong phút chốc, Thượng Thương Thần Vương ấy, khóc như một đứa trẻ.

....

Cái gì mà có thay đổi không cơ chứ.

“Nương tử, ngày đó đã đến rồi”.

“Chỉ là... nó đến hơi muộn một chút, một chút thôi”

Thời gian chưa chắc đã chứng minh được nhiều việc, nhưng chắc chắn, nó đã giúp ta nhìn thấu được nhiều thứ.

Ngược dòng quá khứ quay về những ký ức xưa, Mạc Phàm trên tất cả mang theo hoài bão muốn tìm lại những ký ức hôm nào.

Hắn thực là rất sợ, rất sợ, một lần nữa, sẽ đánh mất đi Vĩ Linh Hoàng.

Gặp được người mình thực sự rung động, nhưng lại chẳng thể tiến lại gần.

Thật giống như có một bộ phim nào đó đã từng si mê nghiền ngẫm, trong phim đã từng có một câu nói khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhớ mãi không quên, bây giờ ngược lại liền thể nghiệm lên chính bản thân mình.

......Đã từng có một mối tình chân thành phô bày trước mặt ta. Nhưng mà ta không biết trân trọng. Cho tới khi mất đi thì ta mới biết ăn năn thì không kịp. Trên trần gian còn có gì đau khổ hơn như vậy?!? Nếu mà ông trời cho ta một cơ hội trở lại một lần nữa, thì ta sẽ nói với nàng là ta yêu nàng. Nếu nhất định phải có một kỳ hạn cho mối tình này, ta hy vọng là... mười ngàn năm. Không, là vĩnh viễn.

Dù có phải luân hồi bao nhiêu kiếp, ta vẫn muốn tìm gặp lại nàng...

Bao nhiêu luân hồi thiếu một người.

Ta nhất định sẽ trả lại cho nàng, tất cả!!!

.....

Bụp ! ! ! ! !

“Thật đáng tiếc, Thương Kiếp Luân Hồi không như ngươi tưởng tượng đâu, nghiệt duyên, chính là nghiệt duyên. Ngươi không chung thủy, thì cái giá phải trả liền chính là như vậy đấy”. Giọng nói của Mạc Phàm tại quá khứ thở dài, tiếc nuối vang lên.

Luân hồi, nào có để lại ký ức đâu ! ! !

Luân hồi, vốn là xóa sạch.

Mà Mạc Phàm cũng không nghĩ tới.

Hắn một kiếp kia bắt đầu lại từ đầu.

Cũng không phải là hắn.

.....................................................

Đến khi Mạc Phàm mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện bản thân mình đang ở Hắc Ám Vị Diện, đang ở Chu Du Thế Giới.

“Ta là ai? Đây là đâu?” Thiếu niên luân hồi mở miệng nói chuyện.

Hắn tại thế giới Chu Du nguyên thủy, trí tuệ vẫn như cũ rất cao, bởi vì bản thân mình mặc dù quên đi ký ức, mất đi toàn bộ tu vi, nhưng trí tuệ Thượng Thương vĩnh viễn không thể nào thấp được.

Mấy năm như thế sinh hoạt ở Chu Du thế giới, vật vờ kém chết mấy lần.

Thiếu niên hôm đó đã bắt đầu đặt cho mình một cái tên.

Bởi vì thế giới này quá hỗn loạn, quá đáng sợ, để cho nhận thức của hắn bị ấn tượng.

Cho nên hắn đặt tên của mình là...

“Ta gọi là Chaos !!!!!!” Mạc Phàm mở miệng nói.

...

Trớ trêu thay cái gọi là nghiệt duyên...

Ác độc thay, đây mới là Thương Kiếp Luân Hồi...

Một là ngươi chết đi như một vị anh hùng, hai là ngươi sống đủ lâu, để biến mình trở thành phản diện.

Đi một vòng luân hồi, rốt cục hóa ra, mọi thứ liền là bắt đầu ở mình.

Chaos mất đi tất cả ký ức, trong đầu hắn, chỉ là muốn tìm lại ký ức của mình.

Mà làm sao phải tìm lại ký ức đâu???

Thần Vị !

Chính nó, Thần Vị ! ! !

“Ta có một món nợ, giống như còn chưa có trả”. Chaos cười cười nói ra.

......................
......................

Tại dòng thời gian chính sau khi Mạc Phàm rời đi.

Siêu Duy Vị Diện.

Thế Mỹ đi tới thắp nén nhang trên Thần Kiếm Mộ của Asha Corea, khuôn mặt ngấn lệ.

“Xin lỗi, ta có một cảm giác rất kỳ lạ, ta có cảm giác... không biết vì cái gì, ta cảm thấy, ta đã từng yêu nàng”.

Những người mà chúng ta gặp không phải là tình cờ.

Họ đi ngang qua đời ta là có một lý do nào đó...

Có phải hay không !?

Hàn Hải Điện Chủ, Thế Mỹ...

Hắn chính là vị kia lúc xưa trò chuyện với Thần Mẫu Gaia ngày nàng thất bại, hắn chính là một phân thân của Chaos!

..............


Câu chuyện về hành trình của một người thiếu niên với khởi đầu bình thường nhưng mơ ước trở thành hiệp sĩ. Oskar niếm trải sự tàn khốc của chiến tranh, hắn từng bị đánh bại trên chiến trường, không bỏ qua những cơ hội xuất hiện trước mắt, hắn dùng ý chí và lòng dũng cảm từng bước một nâng cao địa vị của mình, để sống sót và để đi tìm ý nghĩa của hai từ hiệp sĩ. Mời mọi người đọc

| Tải iWin