TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4151 "TOÀN LÀ BẢO BỐI!".

Tốc độ của Ngạo Vi Âm rất nhanh, con ngựa tung vó bụi mù, lao thẳng vào Hàn Sơn, biến mất sau từng cái cây như những bức tượng bằng băng.

Ngạo Hàn Mai có chút chần chừ, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Lâm Chính nhìn quanh quất, đánh giá ngọn núi Hàn Sơn này.

Đây là ngọn núi cách thế gia Ngạo Tuyết gần nhất.

Ngọn núi rất lớn, trong núi có rất nhiều động vật chỉ sinh tồn được trong thời tiết giá lạnh khắc nghiệt, trong đó không thiếu một số hung thú đã bị tuyệt chủng.

Hơn nữa còn không phải hung thú bình thường.

Bọn chúng ăn linh hoa dị thảo, các loại quả quý hiếm trong thời gian dài, đến mức sức mạnh, tốc độ của chúng đều trở nên đáng sợ, thậm chí một số hung thú còn xảy ra biến dị, có thể sử dụng khí kình.

Vì vậy cuộc đi săn này tuyệt đối không phải hoạt động dạo chơi nghỉ dưỡng của một số nam thanh nữ tú.

Lần nào đi săn cũng có người chết.

"Con Băng Tinh Hàn Điểu kia cực kì hung hãn, chỉ dựa vào mỗi Ngạo Vi Âm thì chưa chắc là đối thủ của nó! Lâm Chính, tôi phải lên giúp chị ấy!".

Ngạo Hàn Mai đanh mắt nhìn đỉnh núi rồi nói.

"Chị cô bảo cô chờ ở chân núi là vì không muốn cô gặp nguy hiểm, bởi vì một khi vào Hàn Sơn, người của tộc Sương Mạch sẽ nhân cơ hội đối phó cô. Bây giờ cô lên đó giúp cô ta chẳng phải là dê vào miệng hổ, gây thêm phiền phức cho cô ta sao?".

Lâm Chính lắc đầu nói.

"Nhưng nếu chị ấy gặp chuyện gì... thì chẳng phải là tôi hại chị ấy sao?".

Ngạo Hàn Mai trầm giọng đáp.

Lâm Chính không nói gì.

"Aizzz, cô Hàn Mai, cô hãy tin tưởng cô Vi Âm chút đi mà! Nếu cô Vi Âm dám lên đó một mình thì chắc chắn là có tính toán riêng, cho dù không địch lại được thì cũng không khó để rút lui an toàn".

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.

Hai người ngoảnh sang nhìn.

Chỉ thấy một người ăn mặc giản dị, cưỡi con ngựa gầy đi tới.

Nhìn kiểu ăn mặc thì cũng là người của thế gia Ngạo Tuyết.

Nhưng hắn có vẻ hơi gầy, cao khoảng 1m7, tướng mạo cũng bình thường.

"Anh là..."

Ngạo Hàn Mai nhíu mày.

"Tôi tên Ngạo Đại Nhĩ, là người của tộc chi dưới!".

Ngạo Đại Nhĩ cười đáp.

"Tộc chi dưới? Sao có thể tham gia cuộc đi săn này chứ?".

Ngạo Hàn Mai sửng sốt.

Lâm Chính từng nghe việc phân chia đẳng cấp của thế gia Ngạo Tuyết vô cùng nghiêm ngặt, quần thể thống trị trên cùng gọi là thế gia, đó là chính thống của tộc Ngạo Tuyết. Những tộc như Diệp Mạch, Sương Mạch là trụ cột trung lưu. Còn người của các tộc chi dưới thì là tầng đáy của thế gia Ngạo Tuyết, cũng là lực lượng lao động chính của thế gia Ngạo Tuyết.

"Một thời gian trước tôi lập được công, được đại nhân bên trên ban cho cơ hội, nên đến xem thế nào".

Ngạo Đại Nhĩ toét miệng cười, bỗng ghé lại gần Lâm Chính nói: "Vị đại nhân này, tôi khuyên anh nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, cho dù anh không lên núi, thì người của tộc Sương Mạch cũng không tha cho các anh đâu".

Lâm Chính nhìn hắn với ánh mắt kì quái.

Ngạo Hàn Mai thì lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngạo Đại Nhĩ, hình như anh biết rất nhiều chuyện nhỉ? Anh điều tra chúng tôi à?".

"Không không không, cô Hàn Mai hiểu lầm rồi, tôi đâu có điều tra các cô. Chỉ là tôi có một sở trường, chính là trời sinh có cái tai to, trời sinh thuận phong nhĩ, nghe được gần hết những gì các cô nói, nên tôi biết được".

Ngạo Đại Nhĩ chỉ vào tai mình, cười nói.

Vừa nhìn, quả nhiên tai hắn to hơn người thường khá nhiều.

Trong lòng Ngạo Hàn Mai giật thót.

Không ngờ tộc chi dưới lại có người tài giỏi như vậy.

Cũng may trước đó không nói những lời không nên nói, nếu không đã gặp phiền phức rồi.

"Nói vậy là anh cũng nghe được gì đó ở bên tộc Sương Mạch sao?".

Lâm Chính ghé lại gần Ngạo Đại Nhĩ, nhỏ giọng hỏi.

Ngạo Đại Nhĩ hơi biến sắc, liếc mắt nhìn xung quanh, cũng nhỏ giọng nói: "Đương nhiên rồi".

"Bọn họ có kế hoạch gì? Nói mau!".

Ngạo Hàn Mai vội hỏi.

Nhưng Ngạo Đại Nhĩ im lặng một lúc lâu, không nói câu gì.

"Anh nói đi chứ!".

Ngạo Hàn Mai cuống lên, vẫn không biết là có chuyện gì.

Nhưng Lâm Chính dường như nghĩ ra gì đó, lấy một bình sứ nhỏ trong người ra, nhét vào tay Ngạo Đại Nhĩ.

Ngạo Đại Nhĩ lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng mở bình sứ ra kiểm tra dược hoàn bên trong.

"Toàn là bảo bối!".

Ngạo Đại Nhĩ cầm dược hoàn trong tay, cảm thán không thôi.

"Bây giờ có thể nói rồi chứ?".

Lâm Chính bình thản nói.

"Đương nhiên, đương nhiên".

Ngạo Đại Nhĩ cười toe toét cất dược hoàn đi.

Ngạo Hàn Mai sửng sốt, giờ mới hiểu Ngạo Đại Nhĩ không nói ngay là vì muốn đòi hỏi lợi ích.

Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, sắc mặt tỏ vẻ kỳ quái.

Chỉ thấy khuôn mặt Ngạo Đại Nhĩ trở nên nghiêm túc: "Tôi khuyên các anh hãy lập tức rời khỏi đây đi, nếu không lát nữa, đám Ngạo Hỏa Vân... sẽ đến giết các anh".

"Bọn họ dám?".

Ngạo Hàn Mai lạnh lùng hừ một tiếng: "Nơi này cách thế gia Ngạo Tuyết không xa, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn họ dám giết tộc nhân sao?".

"Bọn họ không dám, nhưng hung thú trên núi thì dám đấy!".

Ngạo Đại Nhĩ nói đầy sâu xa.

Ngạo Hàn Mai ngẩn người, dường như nghĩ ra gì đó, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tối sầm.

| Tải iWin