TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4172 ANH CẢ?”

Ngạo Hàn Mai dẫn những người còn lại trong gia tộc chạy trốn khoảng mấy trăm dặm mới ngừng lại.

Những người còn lại của gia tộc đã mệt lử, không còn sức để chạy trốn nữa.

Ngạo Hàn Mai hồn bay phách lạc ngồi bệt xuống đất, nước mắt đã khô cạn.

Cô ta không ngờ thế gia cũng xuất hiện, tiến hành tấn công tộc Diệp Mạch.

Rốt cuộc là tại sao?

Thật sự là vì Ngạo Thiên Sương sao?

Rõ ràng là Ngạo Thiên Sương đã ra tay trước, tại sao... mọi chuyện lại thành ra thế này?

Ngạo Hàn Mai chịu đựng đau đớn, che mắt lại, im lặng khóc nức nở.

“Hàn Mai, bây giờ chúng ta nên đi đâu?”

Ngạo Lăng khập khiễng bước tới, chân anh ta bị một luồng kiếm khí đánh trúng, thịt bị cắt ra làm lộ ra phần xương trắng, bây giờ chỉ có thể đắp thuốc, nhưng rất khó di chuyển.

“Ngạo Lăng, anh dẫn mọi người rời khỏi chỗ này đến Thiên Trạch Lôi Các trước đi, Hạo Thiên đại nhân chắc chắn sẽ tiếp nhận chúng ta”.

Ngạo Hàn Mai không giữ tâm trạng buồn bã nữa, khàn giọng nói.

“Còn em thì sao?” Ngạo Lăng ngơ ngác hỏi.

“Em... em muốn quay lại”.

Ngạo Hàn Mai nhỏ giọng nói.

“Quay lại? Hàn Mai, em điên rồi! Bố của em đã chết, Vi Âm cũng đã chết! Em quay lại cũng chỉ có con đường chết!”

Ngạo Lăng vội vàng khuyên nhủ.

“Ngạo Lăng, dù có thế nào thì em cũng phải quay lại, tộc Diệp Mạch của chúng ta cần phải có anh dẫn dắt, em đã sớm không quan tâm đến sự sống chết của mình nữa rồi”.

Ngạo Hàn Mai khàn giọng nói, trong đôi mắt hiện lên sự kiên định.

Ngạo Lăng hơi há miệng nhưng không biết nên nói gì.

“Bọn họ đuổi tới rồi!”

Lúc này, một tiếng thét đầy thê lương truyền đến.

Mọi người còn chưa nghỉ ngơi được mười phút đã phải vội vàng đứng dậy, xoay người bỏ chạy.

Tuy nhiên đối phương đang cưỡi ngựa băng, con nào con nấy đều chạy rất nhanh, trong nháy máy đã bao vây đám người Ngạo Hàn Mai.

Ánh mắt của Ngạo Hàn Mai đờ đẫn.

Lúc người của tộc Diệp Mạch vội vàng chạy ra khỏi phủ, phần lớn đều chạy bộ, cộng thêm suốt cả chặng đường đều chém giết, ai cũng bị thương, nên cũng không thể chạy được xa.

Tộc Sương Mạch chỉ cần cưỡi ngựa đuổi theo, đương nhiên mọi chuyện đều rất dễ dàng.

“Muốn trốn sao? Hôm nay chính là ngày chết của cả tộc Diệp Mạch các người!”

Một người trong tộc Sương Mạch cười nhạo, đôi mắt gợn lên vẻ thích thú.

“Ngạo Thạch?”

Ngạo Hàn Mai nghiến răng: “Anh đừng tự mãn quá, cho dù chết tôi cũng sẽ kéo theo anh chôn cùng!”

“Kéo theo tôi chôn chung ư? Mấy người xứng sao?”

Ngạo Thạch cười khinh bỉ nói: “Chỉ dựa vào một đám tàn quân bại tướng các người mà cũng dám chống lại tôi sao? Ngạo Hàn Mai, nếu cô khoanh tay chịu trói, có lẽ tôi sẽ cho cô chết thoải mái, còn nếu cô ngoan cố, lát nữa tôi chắc chắn sẽ bắt sống cô, tôi cam đoan, cô sẽ sống không bằng chết!”

Nói xong hắn còn nhìn Ngạo Hàn Mai một cách rất hèn hạ.

“Há há há há...”

Người ở xung quanh cười phá lên.

“Giết!”

Ngạo Hàn Mai gào lên đầy thê lương.

Mọi người ở xung quanh ngay lập tức liều chết xông lên.

“Không biết sống chết! Lên hết cho tôi, phải để Ngạo Hàn Mai sống, còn những người khác chém hết cho tôi!”

Ngạo Thạch hét lớn.

Hai bên đánh đấm loạn cào cào.

Nhưng rõ ràng là người bên phía Ngạo Hàn Mai không thể đánh lại .

Bọn họ chạy bộ đến nơi này đã tiêu hao rất nhiều thể lực, người bị thương còn nhiều như thế thì sao có thể đánh lại những người này đây?”

Ngay sau đó, từng người từng người của tộc Diệp Mạch lần lượt ngã xuống mặt đất.

Ngạo Hàn Mai im lặng nhìn tất cả những gì đang xảy ra, khóe mắt chảy ra máu.

Cô ta nghiến răng, giận dữ nhìn chằm chằm vào Ngạo Thạch, rồi lao tới như điên.

Ngạo Thạch run rẩy, vội vàng chống cự.

Nhưng thực lực của hắn vốn không bằng Ngạo Hàn Mai, hơn nữa bây giờ Ngạo Hàn Mai đã điên cuồng đến cực điểm, nên sau vài hiệp, hắn đã bị Ngạo Hàn Mai chém ngã ngựa.

“Bảo vệ tôi! Mau bảo vệ tôi!”

Ngạo Thạch ôm lấy vết thương ở bụng, vừa hét lên vừa lùi về phía sau.

“A!”

Ngạo Hàn Mai gào lên một tiếng, vung băng liếm lên.

Soạt...

Từng nhũ băng bay về phía Ngạo Thạch.

Ngạo Thạch không kịp né tránh, bị các nhũ băng đâm trúng, nửa người dưới lập tức bị đông cứng.

Ngạo Hàn Mai nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ áo Ngạo Thạch, kề băng kiếm lên.

“Tất cả dừng tay lại hết cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức giết anh ta!”

Ngạo Hàn Mai hét lên.

Đám đông đang chém giết dừng lại ngay lập tức.

Người của tộc Sương Mạch cau mày lại.

“Tất cả dừng lại, đừng làm càn!”

Cả người của Ngạo Thạch run rẩy không ngừng, vội vàng gào lên.

“Ngạo Hàn Mai, các người không còn đường lui rồi, mau thả cậu Thạch ra!”

Một người của tộc Sương Mạch nói với khuôn mặt không biểu cảm.

“Đừng nói nhảm nữa, Ngạo Thạch là con trai út mà Ngạo Băng Hổ yêu thương nhất, nếu anh ta chết ở chỗ này, mấy người không sợ sẽ không giải thích được với Ngạo Băng Hổ sao? Thả người của bọn tôi ra, nếu không tôi sẽ cho anh ta chết chung với tôi!”

Ngạo Hàn Mai gằn giọng nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.

Đôi mắt của đám người Ngạo Lăng sáng bừng lên, như nhìn thấy hy vọng được sống.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói thờ ơ vang lên:

“Ra tay đi, giết hết những người này, Ngạo Thạch sống hay chết không quan trọng!”

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều run lên.

Nhưng họ lại nhìn thấy Ngạo Hỏa Vân dẫn theo vài cường giả đang chạy tới.

“Anh cả?”

Ngạo Thạch ngẩn người.

Hô hấp của Ngạo Hàn Mai cũng đình trệ.

“Không thể vì Ngạo Thạch mà thả hổ về rừng được, ra tay đi, giết hết bọn chúng!”

Ngạo Hỏa Vân vô cảm hét lên, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.

Người của tộc Sương Mạch nghe thấy thế thì không do dự nữa, đồng loạt lao về phái Ngạo Hàn Mai.

Đôi mắt của Ngạo Hàn Mai thất thần, tay cầm kiếm cũng mất hết sức lực.

Cô ta biết, tộc Diệp Mạch... đã đến lúc biến mất rồi.

Ngạo Hàn Mai nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập nỗi buồn vô tận.

Nhóm người Ngạo Lăng cũng vậy, họ không còn nhìn thấy một chút hy vọng nào nữa, cũng không còn sức để phản kháng.

Nhưng vào ngay lúc này...

Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp...

Tiếng vó ngựa từ nơi cách đó không xa vọng tới.

Cả nhóm người Ngạo Hỏa Vân đều giật mình, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Lại nhìn thấy có vô số bóng người xuất hiện ở bên trong gió tuyết.

“Ai đó?”

Ngạo Hỏa Vân cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn chằm chằm vào những bóng người ở nơi xa, lập tức hét lên.

Tuy nhiên đối phương không trả lời mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Ngạo Hàn Mai cũng không thể không quay đầu sang chỗ khác.

Mãi đến khi bóng người ấy đến gần, cách chỗ của mọi người tầm trăm mét, mới nhìn rõ được gương mặt của người kia.

“Lâm Chính?”

Ngạo Hàn Mai lẩm bẩm.

Lâm Chính cưỡi một con ngựa băng màu trắng, mặt không biểu cảm chậm rãi đến gần, khi nhìn thấy cảnh này anh nhíu mày lại.

“Ngạo Hỏa Vân, anh, muốn giết vợ của tôi sao?”

“Lâm Chính, anh đừng nôn nóng, giết tộc Diệp Mạch trước, tiếp theo sẽ là Thanh Huyền Tông của anh!”

Ngạo Hỏa Vân lấy lại tinh thần, lạnh lùng hừ một cái.

Nhưng khi những câu nói này vừa dứt, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Chỉ nhìn thấy ở sau lưng của Lâm Chính càng lúc càng xuất hiện nhiều người.

Hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn...

Đông đúc dày đặc, giống như một biển người.

Tất cả mọi người đều cưỡi ngựa đi chầm chậm về phía trước.

Chưa tới một phút, nhóm người của Ngạo Hỏa Vân hoàn toàn bị bao vây.

Tất cả người của tộc Sương Mạch đều chết lặng.

Lâm Chính hờ hững nhìn chằm chằm vào Ngạo Hỏa Vân.

“Anh vừa mới nói gì cơ?”

| Tải iWin