TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 231: Ca ca, muội muốn ăn

 
- Sao rồi? Có thành công hay không?
Bạo Cương đẩy cửa vào, bước nhanh tới trước mặt Nghệ Phong, run run hỏi.
- Ách...
Bạo Cương thấy Nghệ Phong không quá cao hứng, lập tức ngồi co quắp dưới đất, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn:
- Thất bại! Cuối cùng vẫn thất bại! Hồn quả của ta, ha ha, ta biết đi đâu tìm quả thứ hai đây!
Một hồn quả đã khiến mình suýt mất mạng mới may mắn tìm được. Muốn tìm được quả thứ hai gần như là không có khả năng, thấy bại của Nghệ Phong là một đả kích trí mạng đối với hắn.
Thấy Bạo Phong ngồi co quắp trên mặt đất, hai mắt như người mất hồn, Nghệ Phong cười nói:
- Bạo Cương vương gia, ta cũng không nói thất bại nha! Bộ dạng của ngài là sao đây?
- Hả?
Bạo Cương đứng bật dậy, dùng hết sức nắm bả vai Nghệ Phong, hưng phấn hét lên:
- Ngươi nói gì? Không thất bại? Không thất bại thật sao? Ha ha... ngươi luyện chế thành công?
Bạo Cương đang kích động, mỗi câu nói ra đều siết chặt vai của Nghệ Phong hơn trước khiến Nghệ Phong vô cùng đau đớn. Hắn dùng sức đẩy tay Bạo Cương ra, bất mãn nói:
- Bạo Cương vương gia, nếu ngài cứ như vậy thì ta sẽ chờ ngài tỉnh táo trở lại rồi mới bàn tiếp.
- Thật xin lỗi! Chỉ là do ta quá kích động!
Rốt cuộc Bạo Cương cũng nhận ra mình đang có chút thất thố, lúc này mới buông Nghệ Phong ra, ngượng ngùng cười nói.
Nghệ Phong không co so đo gì, từ trong lòng lấy ra một viên dược hoàn xanh biếc. Dược hoàn vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã tỏa ra một mùi hương thơm ngát si mê lòng người. Tử Âm cảm thấy mỗi khi hít một hơi, tâm tình của nàng lại thoải mái hơn một phần.
Hiệu quả thần kỳ như vậy khiến nàng ngẩn người, đây chính là đan dược lục giai cao cấp hay sao? Chỉ cần tỏa ra hương thơm là đã có thể sánh với đan dược tam giai, khó trách đan dược lục giai lại quý giá tới vậy!
- Tiêu Dao ca ca! Đây là thứ gì vậy? Thật thơm nha! Cho Linh nhi ăn có được hay không?
Đôi mắt Linh nhi mong chờ nhìn Nghệ Phong, đưa tay ra muốn lấy đan dược bỏ vào miệng.
Bạo Cương thấy thể sợ gần chết! Trực tiếp đoạt đan dược từ trong tay Nghệ Phong. Nếu để Linh nhi ăn vậy e rằng hắn khóc mà chết!
Nhìn bộ dạng đáng thương của Linh nhi, Nghệ Phong không khỏi ngạc nhiên. Tiểu ny tử này coi đây là đậu phộng hay sao? Nếu nuốt viên đan dược này e rằng Linh nhi sẽ lập tức bạo thể mà chết, đan dược lục giai há có thể ăn tùy ý!
Nghệ Phong nghĩ lại nguy hiểm khi luyện chế không khỏi cười khổ. Hắn cũng không ngờ số mình may mắn tới vậy, vị thuốc cuối cùng cho vào thực sự đã vừa đủ, không thừa không thiếu! Xác xuất chỉ có 10% mà mình có thể luyện chế thành công, đây không thể không nói là một kỳ tích.
Khi dược đỉnh ổn định trở lại, Nghệ Phong nhìn đống bã thuốc trong đó, đã không ôm nhiều hi vọng luyện chế thành công nữa rồi.
- Tiêu Dao ca ca, sao ca ca cười khó coi như vậy. Linh nhi không ăn cũng không sao!
Linh nhi thấy Nghệ Phong cười khổ, lanh lợi nói.
- Hả...
Nghệ Phong ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười, dùng một tay ôm lấy Linh nhi, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng nói:
- Không phải là ca ca không cho Linh nhi ăn, mà Linh nhi không chịu nổi năng lượng lớn như vậy mà thôi. Chờ sau khi thực lực của Linh nhi tăng lên, khi đó ca ca sẽ luyện chế cho Linh nhi ăn. A! Trước hết cho Linh nhi ăn cái này!
Nghệ Phong đột nhiên nhớ ra điều gì, từ trong lòng lấy ra mấy viên đan dược ngũ giai, tùy ý đưa cho Linh nhi ăn như ăn đậu!
Bạo Cương nhìn Linh nhi ăn đan dược ngũ giai như ăn đậu, cho từng viên từng viên vào miệng hắn không khỏi toàn thân co rút, không nói được câu nào. Thấy Nghệ Phong không chút biên sắc, hắn mắng to trong lòng: Đồ phá sản! Đây là đan dược ngũ giai đó nha, vậy mà ngươi cho Linh nhi ăn vặt! Cho dù ngươi là y sư thất giai cũng không thể phá sản tới mức như vậy!
- Tiêu Dao ca ca, muội muốn ăn...
Linh nhi giống như nghiện ăn rồi, tiếp tục chìa tay đòi đan dược, điều này khiến Bạo Cương lần thứ hai co quắp toàn thân: hai kẻ trước mặt này đúng là chân chính là kẻ tiêu tiền như rác.
Tử Âm thấy Nghệ Phong đưa đan dược cho Linh nhi lần thứ hai, không khỏi đau lòng, oán trách Nghệ Phong:
- Ngươi yêu quý nàng thì cũng không thể cái gì cũng cho nàng ăn như vậy nha!
- Ha ha...
Nghệ Phong chẳng hề để ý, cười nói:
- Không sao, đây chỉ là Tố Cơ đan cấp thấp ta luyện chế cho riêng Linh nhi, tốc độ phát huy dược hiệu rất chậm, cho dù Linh nhi ăn nhiều hơn cũng không sao. Chỉ có điều là liên tục ăn quá nhiều thì hiệu quả sẽ không cao!
Tử Âm có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi cho nàng quá nhiều như vậy, chẳng phải quá lãng phí sao?
- Linh nhi còn bé mà! Nàng thích ăn thì cứ để nàng ăn! Hết đan dược thì luyện chế thêm là được!
Nghệ Phong không cho đó là lãng phí, chỉ cần Linh nhi thích thì đừng nói là đan dược ngũ giai, cho dù là đan dược lục giai thì hắn cũng không đau lòng.
Tử Âm nhìn Linh nhi đang vui vẻ ăn không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, đối với việc Nghệ Phong quá cưng chiều Linh nhi nàng không có chút biện pháp nào.
- Sớm muộn Linh nhi cũng bị người chiều hư!
Tử Âm liếc mắt nhìn Nghệ Phong.
- Ha ha...
Nghệ Phong cười cười, thơm Linh nhi một cái, nói:
- Linh nhi nói xem muội có bị ta làm hư hay không?
Linh nhi lắc lắc đầu, ngây thơ nói:
- Nếu Tiêu Dao ca ca không cưng chiều thì muội mới là làm hư muội!
Nghe thấy câu trả lời lém lỉnh của Linh nhi, Tử Âm không nhịn được phì cười:
- Nha đầu nhà con cũng bắt đầu khôn vặt rồi đó!
Tử Âm tươi cười vô cùng kiều diễm, khiến Bạo Cương và Nghệ Phong đều ngẩn ngơ nhìn, trong lòng cảm thán: yêu nghiệt nha!
Chung quy Bạo Cương mạnh hơn Nghệ Phong, vì vậy rất nhanh tỉnh táo trở lại, hắn nghi hoặc nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Nghệ Phong công tử... Ách, thôi ta gọi công tử là Phong thiếu đi! Phong thiếu có thể cho ta biết khí thế Tướng cấp vừa mới bùng phát trong mật thất là có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào khi Phong thiếu luyện chế đan dược cần phải toàn lực thúc dục đấu khí?
Thấy Nghệ Phong là y sư thất giai, Bạo Cương kính nể hơn nhiều, cũng thuận miệng gọi Nghệ Phong là Phong thiếu.
- Không phải, đó chỉ là do có chút việc ngoài ý muốn mà thôi!
Nghệ Phong nghĩ tới điều này, lại không khỏi cười khổ lần hai, chuyện hôm nay đúng là quá mức nguy hiểm rồi.
- Ngoài ý muốn? Nghĩa là sao?
Bạo Cương và Tư Ân đều chuyển mắt nhìn chằm chằm Nghệ Phong, chờ câu trả lời của hắn.
- Thời điểm khi ta luyện chế đan dược bỗng nhiên đột phá bình cảnh tiến giai, vì vậy mới...
Một câu Nghệ Phong thản nhiên nói ra lại khiến Bạo Cương và Tử Âm chấn động, miệng co quắp. Luyện chế đan dược lục giai đồng thời tấn cấp? Cho dù họ không phải là y sư nhưng vẫn biết đây là sự tình nguy hiểm như thế nào! Điều càng kinh ngạc hơn chính là Nghệ Phong vẫn có thể luyện chế thành công, tên này quá mức quái thai rồi!
- Điều này... Ta chỉ có một từ để hình dung Phong thiếu: quái vật!
Bạo Cương hít sâu một hơi nói, cũng hiểu Nghệ Phong đối với y thuật tuyệt đối đã đạt tới đăng phong tạo cực!
Nghệ Phong ngạc nhiên, trong lòng hắn cười trộm: may mà không nói cho họ mình liên tục tấn cấp, bằng không không biết mình sẽ bị hình dung thành thứ gì nữa đây!
- May mắn thành công mà thôi! Không thể không nói thời gian ta tìm không thích hợp, rất may là không phụ sự kỳ vọng của mọi người!
Nghệ Phong ngẫm một chút, nói. Xác suất chỉ có một thành thực sự quá thấp, hắn luyện chế thành công đúng là do thượng đế phù hộ rồi.
Tử Âm nhìn Nghệ Phong nói cười tự do, nhìn biểu hiện của hắn nàng cũng có phần thừ người. Thiếu niên trước mắt này ngày càng bộc lộ sự ưu tú lớn hơn, quen biết được hắn là việc thành công nhất trong cuộc đời nàng!

| Tải iWin