TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 267: Giết và không giết

 
- Bính…
Hai cổ kình khí khổng lồ, hung hăng va chạm vào một chỗ. Tiếng xé gió sắc bén không ngừng vang lên. Hai cổ lực lượng cường đại, chấn hư không không ngừng gấp khúc, cả không gian đều sôi trào. Khí tức nóng cháy không ngừng khuếch tán ra bốn phương, cho dù là người đứng ở xa xa cũng cảm giác được.
Hai cổ năng lượng dây dưa cùng một chổ, mọi người kinh hãi phát hiện, chỗ năng lượng dây dưa đó, cư nhiên bị đấu khí màu xanh của Nghệ Phong dần dần thôn phệ.
Cổ năng lượng bị Nghệ Phong thôn phệ, gia nhập vào trong trận doanh của Nghệ Phong, hung hăng đánh tới Nại Đạt Nhĩ. Tình thế quái dị như vậy, làm mọi người kinh hãi mở to hai mắt, cả đám nhìn Nghệ Phong không thể tin được.
- Này, rốt cuộc tiểu tử này là thi triển ma pháp gì vậy?
Thế nhưng, bọn họ còn chưa suy nghĩ ra được, lại phát hiện lực lượng trên tay Nại Đạt Nhĩ nhanh chóng suy yếu, nắm tay cường hãn Nghệ Phong, thẳng tắp nện vào ngực của Nại Đạt Nhĩ.
- A…
Một tiếng kêu đau nhức, một ngụm tiên huyết phù một tiếng phun ra.
Nại Đạt Nhĩ kinh hãi nhìn Nghệ Phong, trong con ngươi tràn đầy vẻ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch bay ngược ra ngoài. Trong mắt tràn đầy không cam lòng và sợ hãi.
Mọi người trân trối nhìn một màn này, không rõ vì sao Nại Đạt Nhĩ lại đột nhiên thu hồi lực lượng, tuy vừa rồi có bị năng lượng màu xanh của Nghệ Phong thôn phệ rất nhiều năng lượng, thế nhưng lực lượng so với Nghệ Phong hay vẫn là mạnh hơn một bậc. Nại Đạt Nhĩ làm vậy không phải là buông tha cơ hội chiến thắng sao?
Thế nhưng, mọi người không biết, đồng thời cùng lúc với Nại Đạt Nhĩ bay ngược ra ngoài, hồn lực toàn thân hắn lại đang gắt gao kháng cự lại công kích của Nhiếp Hồn thuật, làm cho hắn kinh hãi chính là, cổ năng lượng công kích hồn lực này, thôn phệ lực so với năng lượng màu xanh cư nhiên còn cường hãn hơn!
Nhiếp Hồn thuật tứ tinh, vốn dĩ đối với Tướng cấp tứ giai như hắn là không có tác dụng quá lớn, thế nhưng thôn phệ lực kinh khủng này lại làm cho hắn sợ hãi vô cùng, nếu như Nhiếp Hồn thuật này đánh vào trong đầu, vậy thì với lực thôn phệ kia chắc chắn sẽ thôn phệ linh hồn mình.
Tình huống như vậy, Nại Đạt Nhĩ chỉ còn cách phải thu hồi hồn lực, toàn lực chống lại Nhiếp Hồn thuật. Nhưng mà, không có đủ năng lượng để khống chế năng lượng, làm sao có thể là đối thủ của Nghệ Phong. Đã bị Nghệ Phong nện một quyền vào ngực.
Thấy Nại Đạt Nhĩ bay ngược ra ngoài, Nghệ Phong không chút dừng lại, hắn nộ quát một tiếng, thân ảnh nhanh chóng biến mất. Trong nháy mắt lần nữa khởi động, Toái Phá mười thành công lực lần thứ hai hung hăng đánh thẳng tới ngực Nại Đạt Nhĩ.
Phụt…
Nại Đạt Nhĩ liên tục phun ra máu, đập mạnh xuống đất, rơi xuống ngay trên nhị đệ mình, một đập này, trong nháy mắt làm cho lão nhị đang hôn mê phải kêu ngao một tiếng, mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân, lập tức liền hôn mê lần nữa. Nhìn chân hắn bị đập thành bánh thịt, không biết còn có thể sống hay không?
Mọi người lăng lăng nhìn biến cố đột ngột này, trong mắt cả đám hiện lên vẻ không thể tin được.
Một cường giả tứ giai bị một nhất giai đánh bại?
Chỉ là, khi bọn hắn nhìn thấy máu tươi đầy đất và hơn mười người nằm lăn lộn, bọn họ hít sâu một ngụm lương khí.
Trời ạ! Tiểu tử này thực sự dựa vào thực lực của bản thân, tiêu diệt sạch sẽ Hoa Hạ bang, điều này cũng quá kinh khủng đi.
Nhìn Nại Đạt Nhĩ ngã xuống đất, ánh mắt bọn họ nhìn Nghệ Phong cũng biến đổi: sau này, nghìn vạn lần không nên nhiễm lên bất cứ từ gì liên quan tới Hoa Hạ, còn có, nhất định phải cách xa, xa một chút. Cổ thực lực này, tuyệt đối có thể được liệt vào hàng mười người trong Học viên bạch kim.
Trải qua một lúc lâu tranh đấu, Nghệ Phong cũng cảm giác được toàn thân nhức nhối, đặc biệt là một chiêu Hồn Kích cuối cùng, càng tiêu hao cực nhiều hồn lực của hắn, Nghệ Phong cảm giác được ý thức đã có chút mơ hồ.
Nghệ Phong cắn một cái vào môi mình, một dòng máu thẩm thấu chảy ra, lúc này mới cảm giác được đầu óc hơi thanh tỉnh.
Trong lòng mỗi người đều có một nghịch lân, có chút người có thể bỏ qua, có chút người nếu động đến thứ đó hắn có thể giết? Có chút người bởi vì nhục mạ phụ mẫu hắn một câu, hắn cũng có thể giết. Có chút người thậm chí vì tìm thú vui mà giết người. Không phải là việc này không thể tha thứ mà là đã chạm đến điểm giới hạn của hắn, chạm đến rồi nghịch lân của hắn.
Đối với một kẻ xa quê hương như Nghệ Phong mà nói, Hoa Hạ là giấc mộng của hắn. Đồng thời cũng là nghịch lân của hắn, Hoa Hạ có thể làm cho hắn cảm giác mình còn có mục tiêu, còn có hướng tới. Cho nên, không ai được phép vũ nhục nó. Chỉ vì, đây là nơi mà hắn không thể đặt chân tới được nữa!
Cái này giống như, một lãng tử rời xa quê hương, bất luận kẻ nào cũng không được phép vũ nhục nhà của hắn vậy.
Cho nên, ánh mắt Nghệ Phong nhìn Nại Đạt Nhĩ cũng tràn đầy sát ý, từ trong lòng lấy ra Tiêm Hổ kiếm, bước chân có chút trầm trọng đi tới chỗ của Nại Đạt Nhĩ.
Mọi người thấy như vậy, trong lòng kinh hãi: thật không ngờ Nghệ Phong thực sự động sát tâm, mặc dù bọn họ sớm đã có chuẩn bị, vẫn không nhịn được kinh hãi.
Nội quy của học viện, nếu như Nghệ Phong làm như vậy, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Nại Đạt Nhĩ ngã xuống đất không dậy nổi, nhìn trên mặt đất đầy máu me như ở chốn tu la địa ngục, thân thể nàng càng run rẩy. Nhìn người đã từng là vị hôn phu của mình, nàng cắn chặt môi, thẩm thấu ra một tia máu, khiến Bạch Hàn Tuyết bên cạnh phải thở dài một hơi.
Trừ phi là Thượng Quan Vũ Phượng vượt lên trước Nghệ Phong, bằng không, sợ là cả đời nàng đều sẽ không thể thoát ra khỏi bóng ma do mình tạo ra.
Đồng dạng, Bạch Hàn Tuyết cũng bị thực lực của Nghệ Phong chấn động không ngừng, nàng tự nhiên nhìn ra được, lần trước Nghệ Phong quyết đấu với phụ thân nàng, hắn không xuất toàn lực. Nhất là lúc mà Nại Đạt Nhĩ quỷ dị thu hồi lực lượng kia, càng làm cho nàng nghi hoặc vạn phần.

- Nhị đệ, đệ muốn làm gì?
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong muốn giết người, hắn kinh hãi hét lớn, hắn biết rõ sự kinh khủng khi trái với nội quy học viện.
Nghệ Phong không để ý đến Nghệ Lưu, bước chân như cũ vẫn chậm rãi bước tới Nại Đạt Nhĩ.
Nghệ Lưu thấy thế, trong lòng không khỏi hoảng hốt, hắn chuyển ánh mắt sang hướng Khinh Nhu nói:
- Khinh Nhu, nàng đi khuyên Nghệ Phong đi!
Nghệ Lưu thấy bộ dạng vừa rồi của Nghệ Phong, liền cảm giác được Nghệ Phong có ý tứ đối với Khinh Nhu, huống chi với dáng điệu nhu nhược của nàng, thật đúng là không có nam nhân cự tuyệt nàng! Cho nên, Nghệ Lưu chuyển ánh mắt xin giúp đỡ về phía Khinh Nhu.
Mọi người đều nhìn về phía Khinh Nhu, mái tóc dài đen óng ả, mặt cười như xuân, mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, chiếc quần hơi mỏng bó sát người lập lờ đôi đùi thon dài, nhìn là có thể cảm giác được sức dụ hoặc kinh người. Hoặc có dãn! Con ngươi trong sáng biểu hiện vẻ thánh khiết của nàng, xác thực là một hình mẫu người tình hoàn mỹ trong lòng nam nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cùng lúc, Nghệ Lưu nói một câu, cũng làm cho mọi người cho rằng Nghệ Phong thích Khinh Nhu. Nữ thần điềm đạm Khinh Nhu, thật đúng là không có nam nhân nào có thể cự tuyệt.
- A…
Khinh Nhu thật không ngờ Nghệ Lưu sẽ nói như vậy, nhìn máu tươi đầy đất, nàng liền nhịn không được muốn nôn ra. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh máu tanh như trước mắt!
Ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng có chút sợ hãi, giống như lúc phế đi tên mập. Thân thể hơi run rẩy, có chút không dám nhìn Nghệ Phong.
- Khinh Nhu…
Nghệ Lưu có chút cuống lên.
Khinh Nhu thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng, lúc này mới nhu nhược kêu to một tiếng:
- Nghệ Phong…
Dáng vẻ này, làm mọi người thở dài một hơi, dáng dấp nhu nhược như vậy, là nam nhân đều muốn ôm nàng vào lòng để hảo hảo yêu thương một phen.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Khinh Nhu, trong ánh mắt không có bất kì rung động, ngay lúc mọi người cho rằng Nghệ Phong sẽ dừng tay. Thì Nghệ Phong lại hung hăng xả một kiếm vào Nại Đạt Nhĩ.
Nhưng cùng lúc đó, một tiếng hét mạnh mẽ vang lên:
- Nghệ Phong! Ngươi dám!
Đồng thời, Nghệ Phong cũng cảm giác được một cổ lực lượng cường đại tới cực điểm đánh tới phía mình.

| Tải iWin