TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4217 TÔ NHU LỘ VẺ TUYỆT VỌNG.

Mặc dù Dương Hoa bỏ ra số tiền lớn thành lập nên đoàn làm phim để Tống Kinh làm đạo diễn quay phim, nhưng Lâm Chính không hạn chế Tống Kinh.

Theo anh thấy, Dương Hoa chỉ là hậu thuẫn, hạn chế nhiều quá ngược lại không tiện cho Tống Kinh thể hiện.

Do đó, Tống Kinh cũng có hợp tác với nhiều công ty.

Ngoài ra, ông ta muốn dốc sức nâng đỡ Tô Dư, thỉnh thoảng cũng có hợp tác với công ty giải trí khác. Tô Dư thỉnh thoảng cũng đến đoàn làm phim khác làm diễn viên khách mời.

Nếu nói về sức ảnh hưởng lớn nhất thì đương nhiên phải nhắc tới Thích Gia Ban của Thích Tư Mưu.

HIện nay, top 10 doanh thu phòng vé điện ảnh của Long Quốc đã có bốn bộ của Thích Gia Ban.

Nếu có thể tham gia vào bộ phim này, việc Tô Dư vươn ra ngoài giới giải trí Long Quốc, tiến quân điện ảnh thế giới cũng sẽ nằm trong tầm tay.

Tuy nhiên, bây giờ Tống Kinh và Tô Dư bị đá ra khỏi Thích Gia Ban, báo hiệu tiền đồ của hai người sẽ bị hủy.

Đây là đồ đao cũng là một tín hiệu của Thích Tư Mưu!

Dù Tống Kinh biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng gương mặt ông ta vẫn tái nhợt.

Những người khác thấy Thích Tư Mưu đã quyết định phong sát Tống Kinh cũng không khoanh tay đứng nhìn.

Đây là cơ hội tốt để lấy lòng ông ta.

“Đạo diễn Tống, ông đúng là quá đáng! Ông vì bảo vệ một kẻ tội phạm quấy rối người khác mà lại không nói lý lẽ như vậy! Hợp tác với đạo diễn như ông đúng là sỉ nhục của tôi! Tôi không quay phim mới của ông nữa! Đền bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!”.

Một người đàn ông trung niên tóc đầu đinh đeo kính đứng ra, hô lớn.

Ông ta là diễn viên phụ chuyên nghiệp, đã đóng phim điện ảnh mười mấy năm nhưng không nổi tiếng, lần này đương nhiên muốn lấy lòng Thích Tư Mưu, muốn tham gia vào bộ phim mới.

Ông ta vừa lên tiếng, những người khác cũng vội vàng đứng ra.

“Đạo diễn Tống, đời người như một bộ phim, phẩm chất con người cũng là phẩm chất bộ phim. Phẩm chất của ông tồi tệ như vậy, phim của ông tốt được đến đâu? Tôi cũng không quay nữa, ông tự lo đi!”.

“Tống Kinh! Tôi cảm thấy chuyện công ty chúng tôi đầu tư cho ông quay phim nên gác lại đã! Ngày mai chúng tôi cần phải họp bàn có cần tiếp tục quay bộ phim này nữa không”.

“Tống Kinh! Người như ông không xứng ở lại giới giải trí, tôi sẽ lập tức đăng lên mạng xã hội cắt đứt quan hệ với ông. Từ nay trở đi, đường ông ông đi, đường tôi tôi đi, chúng ta không liên quan gì nhau nữa!”.

Bọn họ đồng loạt lên tiếng, ai nấy đều bày tỏ thái độ.

Có người cắt đứt mọi hợp tác với Tô Dư, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, viết vài câu văn ném đá giấu tay, lập tức có fans vào đoán ý đồ của người đó.

Chẳng lâu sau, top tìm kiếm trên mạng xã hội đã được thay thế bởi hai chữ Tống Kinh.

Khắp nơi toàn là quần chúng hóng chuyện.

Bọn họ đều đang thảo luận rốt cuộc Tống Kinh đã gây ra chuyện gì.

Tống Kinh nhìn đám người dùng ngòi bút làm vũ khí và những người tuyệt tình tuyệt nghĩa ở xung quanh, lòng như tro tàn, hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Tiểu Dư, cô Tô Nhu, tôi tiễn các cô về vậy”.

“Đạo diễn Tống, xin lỗi”.

Tô Nhu đỏ mắt, nhỏ giọng nói.

“Cô Tô Nhu đừng nói như vậy, đây là điều tôi nên làm”, Tống Kinh liên tục xua tay.

Nên làm sao?

Tô Nhu hơi ngạc nhiên, nhưng trong tình hình này cô không muốn nghĩ nhiều nữa.

“Đi? Tống Kinh, ông nghĩ hay thật, chuyện còn chưa giải quyết mà”.

Thích Tư Mưu lạnh lùng nói: “Uyển Vũ, báo cảnh sát đi, nói cảnh sát tới đây đưa ba người họ đi!”.

“Vâng, ông nội!”.

Thích Uyển Vũ cười đáp.

Tống Kinh tức đến mức run rẩy.

Một nửa giới giải trí nhắm vào mình đã đành, giờ còn muốn gọi cảnh sát tống mình vào tù sao?

Đúng là không chừa đường sống!

Tống Kinh chỉ muốn xông qua đánh nát xương lão già đó ra, nhưng ông ta biết làm vậy cũng vô ích.

“Cảnh sát đến cũng được, để cảnh sát trả lại cho chúng tôi sự trong sạch, xem các người còn nói thế nào!”.

Tô Nhu bực dọc nói.

“Thế à?”.

Thích Uyển Vũ nheo mắt lại: “Vậy thì chúng ta cùng đợi xem, cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho cô, hay là kết tội cô!”.

Tô Nhu nghe vậy tim đánh bộp, lòng lạnh lẽo.

Chẳng lẽ đám người nhà họ Thích định dùng thủ đoạn gì sao?

Ba người nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.

Keng!

Lúc này, cửa ở thang máy đột nhiên mở ra.

Bọn họ đưa mắt nhìn sang.

Vài cảnh sát đi ra từ trong thang máy.

“Chúng tôi tuần tra ở gần đây, nhận được điện thoại nên tới đây ngay. Nghe nói có người đang gây sự ở chỗ này, chuyện là sao?”.

Một cảnh sát đi tới, lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, không biết phải làm sao.

Tô Dư nắm chặt tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Tô Nhu, đừng lo, không có chuyện gì đâu, Lâm Chính nhất định sẽ nghĩ cách!”.

“Bây giờ Lâm Chính đang ở đâu còn không biết, huống hồ anh ấy thì có cách gì?”.

Tô Nhu lộ vẻ tuyệt vọng.

Tô Dư không biết nên giải thích thế nào.

Lúc này, một người đi theo sau cảnh sát ra khỏi thang máy.

“Xin lỗi Tiểu Nhu, đợi thang máy lâu quá, mọi người không sao chứ?”.

Lâm Chính đi tới, mỉm cười lên tiếng.

Nhưng vừa nói xong, Lâm Chính đã nhíu mày.

Cảnh sát nói chuyện với Thích Uyển Vũ ở bên đó mấy câu thì đột nhiên chú ý đến Tô Nhu.

Lâm Chính ý thức được điều gì, bước nhanh tới, liếc nhìn hiện trường, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nhu, xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Cậu… Cậu Lâm, chúng tôi gặp phiền phức rồi…”.

Tống Kinh thở dài, kể lại chuyện đã xảy ra.

Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh băng, nhìn sang phía người tên Dịch Phong.

| Tải iWin