Bây giờ cô mới biết có thứ rơi ra từ trong áo khoác của Lục Minh.Tầm mắt Cảnh Y Nhân chuyển sang đồ vật bị rơi, cô nhận ra đó là ví tiền nên theo bản năng cúi người xuống nhặt rồi mở ra.Trong ví ngoại trừ mấy tấm thẻ, bên ngoài có thêm vài tờ tiền mặt thì còn có một tấm ảnh chụp. Đó là tấm ảnh kết hôn của Lục Minh và Cảnh Y Nhân. Lục Minh mặt tẩy trang lười biếng đứng trên sân cổ, bên cạnh Cảnh Y Nhân giống như kẻ mê trai, một tay cầm bó hoa, còn một tay kéo Lục Minh, đầu tựa lên vai anh, cười ngu ngốc.Cảnh Y Nhận biết Cảnh Y Nhân ở trong ảnh chụp không phải là cô, mà là nguyên chủ của cơ thế này. Trước đó cô vẫn cho là chỉ có người chết mới mặc như thế này, nhưng vào một ngày nào đó, cô nhìn thấy trên ti vi, hóa ra ở đây khi kết hôn bọn họ sẽ mặc như vậy.Bộ váy cưới trắng như tuyết đại diện cho tình cảm thuần khiết, đơn thuần.Người khác đều nói Lục Minh ghét Cảnh Y Nhân, không thích cô ấy, từng giờ từng phút đều muốn ly hôn với cô ấy, bao gồm cả cô cũng coi là như vậy, trước giờ ở nhà cô chưa từng nhìn thấy một tấm ảnh kết hôn của Lục Minh và Cảnh Y Nhân.Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy tấm ảnh chụp, trong lòng cô dấy lên một nỗi chua xót không hiểu vì sao. Cô cũng không thể nói được đó là loại cảm giác kỳ lạ gì. Giống như cô đang nằm mơ một giấc mơ, “cậu” đối với cô tốt như vậy, rất có thể không phải vì cô, mà là vì vợ của cậu, Cảnh Y Nhân. Nhưng cậu lại không biết cô đã không phải là Cảnh Y Nhân kia rồi. Cảnh Y Nhân rũ mắt xuống, trong đáy mắt ánh lên một tia cô đơn, rồi cô gấp ví tiền lại, nhét vào trong túi của Lục Minh. Cả một đường Cảnh Y Nhân không nói một lời chỉ tiếp tục chơi điện thoại di động. Nhưng trong đầu cô bức ảnh cưới kia thỉnh thoảng lại nhảy ra... Về tới nhà, quản gia Ngô đứng ở cửa đón tiếp.Cảnh Y Nhân cầm quần áo và điện thoại di động, hồn vía như bay trên mây đi xuống xe, quần áo trên tay cũng quên phải đưa cho quản gia Ngô, chỉ khi quản gia Ngô lấy quần áo của Lục Minh trên tay cô đi thì cô mới có phản ứng lại. Quản gia Ngô cung kính nói: “Cô Cảnh! Em trai của cô có gọi điện thoại đến ạ.”“...” Cảnh Y Nhân nhìn quản gia Ngô hai giây rồi mới “O” một tiếng.Vẻ mặt cô bình thản, bước chân vô lực đi đến chỗ đôi giày ở bậc thềm, rồi cô cứ thế mà đi thẳng lên tầng, sau đó về phòng.“...” Quản gia Ngô có hơi ảo não. Mặt trời mọc đằng tây hả? Bình thường có cảnh nghe thấy cậu Cảnh Hi gọi điện thoại thì không phải sẽ tung tăng tung tẩy đi nghe điện thoại sao?Thế mà hôm nay còn không thèm quan tâm. Quản gia Ngô vốn định thông báo chiều hôm nay Cảnh Y Nhân ở nhà đã giặt sạch quần áo cho Lục Minh, kết quả ông còn chưa kịp mở lời thì Lục Minh đã thay giày xong rồi lạnh lùng bước lên tầng.“...” Hai vợ chồng nhà này dỗi nhau hả? Hay là cô Cảnh ở ngoài lại gây ra rắc rối gì rồi? Ngay khi quản gia Ngô đang nghĩ thế thì Lục Minh đã thay đồ xong rồi gào lên ở trên tầng. “Bác Ngô!!”Quản gia Ngô giật mình lập tức chạy lên, đẩy cửa ra nhìn.Lục Minh sầm mặt đứng trước tủ quần áo, một bộ âu phục và áo sơ mi mặc trang bị vứt xuống đất. “Không phải bảo bác vứt đi rồi sao. Bác già rồi nên hồ đồ hả? Loại sai lầm này cũng mắc phải nữa?” Lục Minh lạnh mặt gào lên, đồng thời rút một cái áo tắm từ trong tủ ra, không chút lưu tình giẫm lên bộ âu phục trên mặt đất, đi vào nhà vệ sinh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 135: Quản gia ngô già rồi nên hồ Đồ
Chương 135: Quản gia ngô già rồi nên hồ Đồ