Tình hình xảy ra trong phòng bệnh tựa như rơi vào thế giằng co âm trầm, người hộ lý đưa cơm cũng cảm nhận được bầu không khí kì quái, căng thẳng mà lạnh lẽo này.Khí lạnh trong phòng như đông đặc lại.Cô ta đặt khay ăn xuống liền nhắc nhở: “Cô Tiết, ăn cơm thôi –” rồi đặt lên bàn nhỏ ở trước mặt Tiết Phương Hoa, sau đó xoay người rời đi.Tiết Phương Hoa không hề nhìn đến đồ ăn trước mặt, cũng không nói lời nào, tiếp tục đấu mắt với Lục Minh.Mãi đến khi Lục Minh mở miệng giục: “Ra giá đi...” Lục Minh vừa nói, Tiết Phương Hoa như thể bị dọa sợ, vai run lên, sắc mặt tái nhợt, căng thẳng ngắt lời anh.“Em ăn cơm trước đã.”Cô ta sợ Lục Minh cắt đứt quan hệ với cô ta, sợ anh quyết tâm nói ra lời tuyệt giao. Nếu cắt đứt quan hệ với Lục Minh, giấc mơ làm phu nhân tổng thống của cô ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn.Nói rồi Tiết Phương Hoa không thèm nhìn bát đũa trước mặt, nhanh chóng cầm thìa xúc cháo thịt lên nhét vào miệng, hận không thể ăn như hùm như hổ.Chỉ là mới ăn được vài thìa cháo cô ta đã cảm thấy hơi kì lạ. Cô ta còn chưa kịp nuốt, sợi thịt kia tự nó đã trơn tuột xuống cổ họng rồi.Là mì sợi à?Hơn nữa sợi thịt này mùi vị hình như có gì đó là lạ, như thể đang ngọ nguậy vậy. Tiết Phương Hoa nhai nhai mấy cái. Đang nghĩ như thế, cô ta vô thức nhìn thoáng qua trong bát, tại sao cháo trắng mà lại có hạt biết động đậy.Cô ta chọc cái thìa xuống múc lên, từng sợi từng sợi thứ gì đó màu đỏ trông như con giun con giòi đang bò lổm ngổm bên trong. Tiết Phương Hoa sợ mất cả vía, mặt trắng nhợt như tờ giấy, đồng tử bất chợt co rút lại, kinh tởm đến mức thét “Á!!!” lên một tiếng, rồi theo bản năng gạt phăng bát cháo trước mặt đi. Bát rơi xuống đất vỡ tan, lẫn trong cháo trắng có giun giòi đang nhúc nhích ngọ nguậy trên nền đất. Tiết Phương Hoa ra sức khạc nhổ hết thứ dịch trắng mới nuốt đầy trong miệng ra, trông ghê tởm tới mức buồn nôn. Phần cô ta đã nuốt xuống rồi thì không nôn ra được nữa, phần trong cổ họng thì nôn ọe sạch sẽ.Từng con giun con giòi quằn quại bị Tiết Phương Hoa nôn ra khỏi miệng còn chưa chết, vẫn đang ngọ nguậy.Cảnh Y Nhân đứng bên cạnh Lục Minh, thấy cảnh này cũng ghê tởm đến phát sợ, nghiêng người đi không nhìn nữa, bịt miệng cười trộm. Giám đốc bệnh viện còn chưa kịp định hình xem đã xảy ra có chuyện gì, chỉ thấy con gái nôn ọe liền lập tức lao đến.“Có chuyện gì thế? Con làm gì vậy?”“Giỏi! Trong cháo có giòi!” Tiết Phương Hoa lắp bắp không rõ, bịt miệng chỉ xuống mặt đất có một đống giun giòi đang ngọ nguậy.Giám đốc bệnh viện nhìn những thứ trước mắt, giun giòi bị nghiền nát trong bãi nôn, ứa ra dịch trắng, buồn nôn đến mức ông ta phải xoay người đi. ôm ngực mà nôn ra. Lục Minh thấy khắp nơi đều ô uế, ghê tởm đến không dám nhìn thẳng, khí tức ác liệt quanh người như hận chỉ muốn tất cả mọi thứ trước mắt biến mất. Anh đột nhiên đứng dậy kéo Cảnh Y Nhân nhanh chân rời đi, đồng thời mở miệng nhắc nhở giám đốc bệnh viện: “Ông cho rằng Lục Minh tôi sẽ lấy một người phụ nữ đã từng ăn giun giòi à?” Cảnh Y Nhân bổ sung thêm một câu: “Chồng tương lai của cô nếu muốn hôn cô sẽ thấy như thế nào nhỉ?” Cô che miệng cười bỏ đi cùng Lục Minh. Tiết Phương Hoa tưởng chừng như muốn nổi giận, điên cuồng gào thét với cha mình.“Cha, đây là cái bệnh viện rách nát gì thế, giun giòi sinh sôi trong đồ ăn mà cũng không biết sao? Thế mà còn cho con ăn thứ kinh tởm này được?” Cô ta đã ăn giun giòi, thứ kinh tởm như vậy, so ra còn buồn nôn hơn lần trước Lý Đồng bị dội phân lên người.Lý Đồng tắm rửa sạch sẽ là được, cô ta ăn phải thứ kinh tởm như vậy, sau này còn người đàn ông nào dám hôn cô ta nữa? Mỗi lần hôn môi là nhớ đến thì có thể hôn tiếp được không? Huống chi là Lục Minh!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 261: Tiện nhân ăn giun
Chương 261: Tiện nhân ăn giun