*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9nh ta ra xe, sau đó không hiểu sao lại lái xe tới đây.Anh ta cứ đỗ xe ở đây mãi, không ngờ gần 10 giờ còn thấy Lục Minh lái xe ra ngoài.Thế là anh ta cứ ngồi ngây ngẩn ở đây, nhìn vào căn biệt thự chỉ có một mình cảnh Y Nhân trong đó.Chờ tới khi lấy lại tinh thần thì anh ta đã gọi điện thoại cho Cảnh Y Nhân rồi, hơn nữa còn không chỉ gọi một cuộc.Anh ta điên rồi sao?Rốt cuộc anh ta đang làm gì? Nghe thấy giọng nói trách móc, xù lông như thường ngày của Cảnh Y Nhân: “Anh muốn làm gì?” Không hiểu sao trái tim anh ta liền bình tĩnh lại, thậm chí còn thầm vui mừng.Bình thường, mỗi lần cô la hét với anh ta, anh ta lại không nhịn được phải trêu chọc2cô đôi ba lần.Nhạc Phong tự nhủ với bản thân chuyện mình làm là ngu xuẩn như thế nào, bản thân anh ta cũng tự nhủ mình phải ngắt máy, hoặc là nói đã gọi nhầm số.Nhưng cái miệng của anh ta lại không nghe lời mà nói: “Tôi nhớ cô! Y Nhân! Tôi muốn gặp cô...” Chưa bao giờ anh ta để lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác, cũng chưa bao giờ dỡ bỏ hết thảy mọi sự phòng bị. Anh ta giống như một con thú bị thương, yếu ớt tới mức bất cứ ai, bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến anh ta thương tổn.Khi Cảnh Y Nhân xuất hiện trong tầm mắt, anh ta nở một nụ cười thỏa mãn. “Đã nhìn thấy chưa? Tôi rất khỏe! Có thể đi vào chưa? Bà đây buồn ngủ rồi!” Bên kia6điện thoại truyền tới giọng nói đanh đá không hề thay đổi của Cảnh Y Nhân.“...” Nhạc Phong áp điện thoại di động vào tai, nhìn cô chăm chú qua kính chắn gió, khẽ cười một tiếng. Hồi lâu sau, Nhạc Phong khẽ gọi một tiếng: “Công chúa Khuynh Thành!“...” Cảnh Y Nhân đang đứng trên ban công bỗng nhiên cả người cứng đờ ra, tay cầm điện thoại di động vô thức siết chặt lại.Đôi môi cô mím chặt, hơi thở không ổn định. Một lúc sau, Cảnh Y Nhân mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?” Lần trước khi ở nước H, qua tin nhắn Nhạc Phong gửi cho cô, cô đoán Nhạc Phong đã biết đại khái về chuyện của cô, nhưng không ngờ cả thân phận của cô Nhạc Phong cũng biết. Công chúa Khuynh Thành, cách gọi đã lâu không0được nghe này khiến cả người cố chấn động, máu huyết như sôi trào. Rõ ràng chỉ mới nửa năm, nhưng cảm giác như đã trải qua ba nghìn năm vậy.Công chúa Khuynh Thành - cách gọi một thân phận cũ đã không thể quay lại của cô... “Cảnh Y Nhân, ly hôn với Lục Minh đi! Tôi đưa cô đi!” “...” Cảnh Y Nhân cảm thấy đúng là nước đổ lá khoai, bực bội ngắt điện thoại. Mặc kệ anh ta là ai, nói chung là cô không nên qua lại với Nhạc Phong. Anh ta sẽ chỉnh đốn cô ra trò, đã thế còn là tên khốn chuyện bắt nạt cô nữa chứ. Bắt nạt cô không đánh thắng được anh ta, còn làm cô bị mất thể diện trước mặt người khác. Vừa nghĩ đến đó Cảnh Y Nhân lại thấy bực mình. Cô5lườm nguýt chiếc xe sang trọng dưới ánh đèn đường kia một cái rồi xoay người quay vào phòng, đóng cửa kính sát đất rồi kéo luôn cả rèm cửa sổ vào. Cô về giường ngủ tiếp, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được... Sau khi nhìn thấy cảnh Y Nhân, trái tim Nhạc Phong có vẻ đã ổn định hơn, không còn những hành vi không thể khống chế được như lúc trước nữa... Anh ta nổ máy rời đi...Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân nằm trên giường, hơi thở ấm áp phả qua tại cô.“Nhớ anh nên không ngủ được đúng không?” Trong đầu cảnh Y Nhân đang nghĩ về chuyện của Nhạc Phong nên nhất thời không phản ứng kịp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 465: 465
Chương 465: 465