*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 5ột cô gái kiêu ngạo lại trở nên bất lực như vậy. Một năm nay khi anh không ở bên, cô đã phải chịu đựng bao lâu? Lục Minh đau lòng bể cố lên. Có lẽ đã thấy được người trước mặt là ai, vẻ hoảng loạn trong mắt Cảnh Y Nhân biến mất, cố gắng sức mở miệng: “Trịnh... Bội Bội!” Cảnh Y Nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cách nào, bất kỳ cơ hội nào để trả thù Trịnh Bội Bội. Cho dù Lục Minh thích Trịnh Bội Bội nhưng trên danh nghĩa cô vẫn là vợ anh, có người đàn ông nào không cần thể diện, người khác đang muốn cắm sừng Lục Minh đó. Cảnh Y Nhân cũng không tin Lục Minh hoàn toàn không để ý tới thể diện, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho2Trịnh Bội Bội. Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân ngồi trên sofa đợi Trịnh Bội Bội tới. Đạo diễn và Trịnh Bội Bội vào trong phòng bao. Đạo diễn lúc bình thường lớn giọng cao ngạo với bất kỳ diễn viên nào, lúc này lại như rùa rụt cổ. Ông ta thận trọng hỏi: “Lục... Lục tổng sao anh lại ở đây?” Lục Minh lười biếng quét ánh mắt qua hai người họ, khuôn mặt tuấn dật không có chút biểu tình nào lại làm cho người nhìn sợ run. “Đón vợ về!” Lục Minh lạnh lùng đáp. Trong giọng nói của anh lộ ra tia uy hiếp cùng cảnh cáo, có chút nguy hiểm. Nhưng dường như đạo diễn cũng không nhận thức được sự nguy hiểm này. Ông ta lúng túng cười: “Lục tổng thật biết nói đùa, đoàn phim của chúng tôi8sao có thể có vợ ngài?” “Trịnh Bội Bội không nói cho anh biết sao? Cảnh Y Nhân là vợ của Lục Minh tôi.” Đạo diễn nghe vậy thì chân mềm nhũn, suýt chút đã ngồi phịch xuống đất. Ánh mắt tức giận của đạo diễn nhìn sang Trịnh Bội Bội, ông ta không chút lưu tình tát một tát lên mặt cô ta. “Đồ tiện nhân này, muốn hại tao sao?” Mắng xong đạo diễn dùng bộ dạng muốn lập công mà nhìn Lục Minh rồi chỉ tay về phía Trịnh Bội Bội. “Lục tổng, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không biết Cảnh Y Nhân chính là vợ của anh. Là Trịnh Bội Bội, Trịnh Bội Bội gạt tôi, nói Cảnh Y Nhân hẹn tôi nên tôi mới bị lừa, tôi cũng là người bị hại, Lục tổng, anh nhất định6phải nhìn rõ đủ tiện nhân này.” Đạo diễn nói giọng cầu khẩn. Trịnh Bội Bội nào có dễ dàng bị vạch trần như vậy, cô ta chổi bay chối biến: “Đạo diễn, ông nói bậy cái gì? Tôi biết rõ Cảnh Y Nhân là vợ của Lục tổng mà còn định làm vậy sao?” Nói xong cô ta mang bộ dạng tội nghiệp đáng thương thăm dò Lục Minh: “Lục tổng, anh đừng nghe đạo diễn nói bậy, ông ta thuê phòng muốn tôi lên theo nhưng tôi không đồng ý nên ông ta mới nhắm vào Cảnh Y Nhân, xong rồi lại vu oan hãm hại cho tôi.” “Con tiện nhân này, không ngờ mày lại hại tạo độc như vậy!” “Ông mới không biết xấu hổ, không biết đã ngủ với bao nhiều diễn viên ngây thơ rồi!”3Trịnh Bội Bội cãi nhau ầm ĩ với đạo diễn. Lục Minh xem thường nhếch khóe miệng: “Nếu cả hai đều không thừa nhận vậy cũng không có cách nào.” “...” Nghe vậy trong lòng Trịnh Bội Bội lẫn đạo diễn đều khẽ thở phào. Lục Minh nói không còn cách nào có phải là không giải quyết được gì hay không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 906: Vậy thì hết cách rồi
Chương 906: Vậy thì hết cách rồi