*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ti úy Minh, mời ngài chủ ý xung quanh một chút, nơi này là biệt thự Ước Phong.” Đột nhiên, một giọng nói nhắc nhở vang lên, Phong Thích Minh liếc quản gia phía sau Nhạc Phong một cái. Là quản gia Robert nhắc nhở Phong Thích Minh. Phong Thích Minh nhướng khóe miệng một cái, cánh tay ôm Thượng Hảo Hảo chặt hơn “Quản gia, ông quá cầu nệ rồi, boss đã nói không cần câu nệ mà, người một nhà ăn cơm mà thôi, hơn nữa Hảo Hảo là vị hôn thê của tôi, hiểm khi vợ chồng chúng tôi ân ái một chút thôi mà.” Thượng Hảo Hảo hơi vặn vẹo muốn tránh thoát, lại không tài nào giãy ra được, ngại với lễ nghi2dùng cơm nên cô cũng không dám gây động tác quá mạnh. “...” Nhạc Phong lạnh nhạt nhìn Thượng Hảo Hảo và Phong Thích Minh. Thượng Hảo Hảo vẫn không mở miệng nói chuyện từ hôn, khiến khuôn mặt Nhạc Phong vốn đã lạnh nhạt lại có vẻ càng thêm lạnh lẽo. Anh bưng ly rượu trước mặt lên, nhẹ nhấp một ngụm rượu “Anh đừng như vậy!” Thượng Hảo Hảo nhỏ giọng, khuôn mặt nhăn nhó, cả người muốn né tránh Phong Thích Minh Phong Thích Minh là bởi vì sau khi nghe câu “Thượng Hảo Hảo nói không muốn gả cho anh” của boss, anh ta bắt đầu khẩn trương. Tuy rằng mặt ngoài anh ta giả vờ như không có việc gì, nhưng trong lòng luôn cảm7thấy so với lúc sáng, Thượng Hảo Hảo lúc này lại lạnh nhạt với anh rất nhiều. “Em làm sao vậy Hảo Hảo?” “...” Ngay tại lúc Thượng Hảo Hảo định mở miệng bảo Phong Thích Minh yên ổn mà ăn cơm đi thì đột nhiên cảm nhận được phía dưới có một cái chân đụng phải giày da của cô, rồi nhẹ nhàng giẫm lên mu giày của cô một cái Thượng Hảo Hảo vốn tưởng rằng không phải cố ý, nhưng đối phương hiển nhiên không có ý định dời đi, vẫn giẫm lên mu giày cô Bị giẫm chân phải, không cần suy nghĩ nhiều, Thượng Hảo Hảo cũng biết là ai. Khẽ quay đầu liếc nhìn Nhạc Phong một cái, sau đó chậm rãi cúi9mắt xuống, bưng lên ly rượu trước mặt để che giấu sự khẩn trương trong lòng. Chỉ là tay cô lại chỉ cần lấy không khí, lúc này mới chú ý đến vừa rồi, ly rượu của cô bị Nhạc Phong cầm lấy và uống sạch Ly rượu rỗng đang ở trong tay Nhạc Phong. Vì giãy khỏi sự dây dưa của Phong Thích Minh và cái chân của Nhạc Phong đang giẫm lên chân mình, Thượng Hảo Hảo bỗng đứng lên, lễ phép hơi hơi gật đầu với Nhạc Phong: “Tôi đi toilet.” Nói xong, Thượng Hảo Hảo rời khỏi nhà ăn giống như chạy nạn vậy “Ti úy Minh, anh dọa người ta sợ rồi, có ai đối xử với phụ nữ như vậy không? Trước5mặt bao người mà chỉ hận không thể nuốt chửng người ta thôi.” Sau khi Thượng Hảo Hảo rời khỏi nhà ăn, Ti úy Lãnh ngồi đối diện Phong Thích Minh lạnh nhạt nhắc nhở. “Không phải tôi chỉ kéo cô ấy một chút thôi sao, đâu có muốn ăn cô ấy đâu?” Phong Thích Minh bất mãn vặn lại ti úy Lãnh. “Cái cặp mắt chỉ hận không thể nuốt chửng người ta của anh, mọi người đều thấy cả.” Ti úy Lãnh nhếch khóe miệng trêu chọc Phong Thích Minh. Phong Thích Minh lập tức đỏ mặt: “Chẳng phải vì cô ấy vẫn không cho tôi chạm vào hay sao, lại không để cho tôi “ăn”, anh biết tôi đã làm hòa thượng hơn một tháng3rồi, anh có bao giờ gặp người đàn ông nào có kiên nhẫn như tôi không?” “...” Mọi người ở đây đều mang ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 1220: Nghẹn đã l u
Chương 1220: Nghẹn đã l u