*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vào xe, Cảnh Triệt khởi động xe, quay đầu xe rời khỏi trường học, đồng thời lạnh nhạt mở miệng hỏi Quý Quân Tuyết đang ngồi trên ghế lái phụ “Tại sao lại đánh nhau?” “..” Quý Quân Tuyết bình tĩnh, cắn môi dưới, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngậm miệng không nói Cảnh Triệt lạnh nhạt nhìn cậu một cái qua gương chiếu hậu, sau đó cười nhẹ một tiếng “Cái đầu nhỏ của em, anh lại không ngờ em mà đánh nhau lại hung dữ đến thế, còn khiến người ta phải vào viện nữa chứ.” Nhắc tới đây, Quý Quân Tuyết liền khó thở, nỗi tức giận bộc phát, anh Cảnh Triệt còn phải đến tận đây. “Ai bảo bọn nó cứ bàn tán nhau, nói là anh...” Nói đến đây,2Quý Quân Tuyết mới phát hiện thiếu chút nữa đã lỡ miệng. Chỉ tại tin tức báo chí hôm nay gây họa. Tuy cậu đã rằng ném tờ báo đi, khiến anh Cảnh Triệt không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là người khác không đọc được Vừa đến trường học, cậu đã nghe thấy người ta bàn tán về anh Cảnh Triệt khắp nơi Bình thường, cậu cũng thường xuyên nghe đến mấy chuyện này, tuy rằng tức giận nhưng không nổi điên như hôm nay Chính người bạn cùng trường Tiểu Trương kia, nói chuyện quá khó nghe mới khiến cậu điên lên, mới không nhịn được mà ra tay “Nói anh?” Cảnh Triệt hứng thú nhướng mày “Nói anh thế nào?” Quý Quân Tuyết tức giận đến mức muốn hộc máu, vậy mà anh7Cảnh Triệt lại tỏ ra không sao cả Càng là như thế, trong lòng cậu lại càng thấy không đáng giá, bất bình thay anh Cảnh Triệt, cậu lập tức rống giận về phía Cảnh Triệt: “Anh Cảnh Triệt, anh không biết người khác chỉ trỏ anh sau lưng à? Bọn họ nói anh vung tiền như rác, đáng bị vứt trở, trở thành trò cười, anh không tức giận một chút nào sao!?” Nói xong, Quý Quân Tuyết kích động đến mức hốc mắt có chút đỏ lên, bình tĩnh nhìn cảnh Triệt. “...” Cảnh Triệt bỗng đột nhiên phanh lại Anh ta đã sớm biết mấy lời đồn đại vô căn cứ ở nơi này rồi nhưng không để ý Bởi vì mấy chuyện đó không quan trọng gì đối với9anh ta cả Cảnh Triệt kinh ngạc nhìn Quý Quân Tuyết, trong mắt cậu ấy đang nổi lên từng trận sóng to gió lớn Cậu đánh nhau vì anh ta bị người ta chỉ trỏ sao? Bởi vì chuyện đó mà trông cậu như muốn khóc? Nhìn biểu cảm tủi thân của cậu, Cảnh Triệt không thể khống chế nâng tay lên lau đi nước mắt nơi khóe mắt Quý Quân Tuyết, trong lòng có chút khẩn trương mà hỏi: “Lớn đầu rồi mà còn khóc cái gì?” “Em còn lâu mới khóc.” Quý Quân Tuyết đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác, quật cường nói: “Anh thấy em khóc bao giờ chứ?” “...” Cảnh Triệt nhướng khóe miệng lên, đôi mắt sẫm màu che giấu sự vui vẻ “Anh cảnh Triệt,5anh yêu chị ấy như vậy, chị ấy nhất định sẽ trở về.” Quý Quân Tuyết nhẹ nhàng an ủi “...” Bàn tay Cảnh Triệt đang chạm vào khóe mắt cậu đột nhiên khựng lại, nụ cười trên mặt biến mất Bàn tay lưu luyến muốn chạm vào khóe mắt cậu lâu hơn, lại buộc phải thu về Cảnh Triệt không được tự nhiên, phản ứng chậm nửa nhịp, “Ừ!” một tiếng, sau đó lái xe đi tiếp Cảnh Triệt trực tiếp lái xe về phía công ty Chỉ một lúc sau, Quý Quân Tuyết liền dời đề tài, bắt đầu nói chuyện phiếm với Cảnh Triệt “Anh cảnh Triệt, anh đã từng đánh nhau với người khác bao giờ chưa?” Cảnh Triệt rút ra một điếu thuốc, lạnh lùng ngậm trong miệng, vừa lái3xe vừa lạnh nhạt đáp lại “Đương nhiên là có, ai hồi trẻ tuổi mà không làm một hai chuyện ngu xuẩn chứ, chưa làm mới không tính là tuổi trẻ.” Nói xong, Cảnh Triệt dùng một bàn tay đỡ tay lái, một bàn tay cầm bật lửa bằng kim loại lên để châm thuốc, chậm rãi phả ra một ngụm khói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 1272: Đàn ông khóc cái gì
Chương 1272: Đàn ông khóc cái gì