*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quý Quân Tuyết cười cực kỳ xán lạn, mà Cảnh Triệt rất ít khi chụp ảnh, vẻ mặt có chút cứng ngắc, lại không biết tạo dáng, nhìn qua trông giống như đang banh mặt lại một cách tức giận vậy, nhưng kỳ thật không ai biết lúc ấy anh ta vui mừng đến thế nào. Cảnh Triệt nhìn ảnh chụp, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới trong vali của Quý Quân Tuyết đều là quần áo cũ trước kia của cậu Số quần áo mà anh ta mua cho Quý Quân Tuyết, hình như cậu cũng không lấy mà lại cầm bức ảnh này Vẻ mặt Cảnh Triệt thầm có chút giật mình, tầm mắt chậm rãi chuyển sang nhìn Quý Quân Tuyết, cánh tay dài duỗi ra, đưa khung ảnh tới trước mặt cậu. “Em mang theo2cái này theo làm gì?” “...”Quý Quân Tuyết đỏ mặt, quay mặt sang một bên, không dám nhìn vào mắt Cảnh Triệt, do dự một lát mới mở miệng. “Anh Cảnh Triệt là người tốt với em nhất trên đời này, em nghĩ sau khi đi rồi thì có thể sẽ không còn được gặp lại anh Cảnh Triệt nữa, cho nên em muốn lưu lại làm kỷ niệm.” “...” Chỉ là lưu lại làm kỷ niệm? Cảnh Triệt cầm khung ảnh mà ngẩn ra một lúc, sau đó duỗi cánh tay dài ra, cúi người đặt khung ảnh trở lại tủ đầu giường, tầm mắt đảo qua bàn tay của Quý Quân Tuyết đang đặt trên đầu gối Băng keo cá nhân trên mu bàn tay bị thấm nước “Sao băng keo cá nhân lại ướt thể?” Quý Quân Tuyết nâng tay lên nhìn thoáng7qua mu bàn tay của mình. “Em vừa rửa tay, làm nó bị ướt.” “Cũng đến lúc nên thay thuốc rồi.” Cảnh Triệt lấy vali trên giường, cứ thế nhét lung tung vào trong tủ quần áo và đóng cửa tủ lại Sau đó, anh ta lấy hộp y tế ra, lấy một chiếc băng keo cá nhân rồi trở lại bên giường và ngồi xuống. “Đưa tay đây cho anh.” “Em tự làm là được, anh Cảnh Triệt...” Quý Quân Tuyết vốn định tiếp tục nói chuyện dọn đi ra ngoài Nhưng Quý Quân Tuyết còn chưa kịp mở miệng, Cảnh Triệt đã túm lấy tay cậu, đặt lên đùi mình, lại cắt đứt lời nói của cậu: “Dông dài cái gì!” Cảnh Triệt thật cẩn thận, nhẹ nhàng kéo băng keo cá nhân trên mu bàn tay của cậu xuống, ném vào thùng9rác. Mỗi lần nhìn thấy đôi tay trắng nõn thon dài xinh đẹp này là cảnh Triệt đã muốn nắm nó cùng nhau đi qua nghìn núi muôn sống, nhưng lần nào cũng phải đè nén dục vọng mênh mông trong lòng lại Cảnh Triệt xé băng keo cá nhân mới, nhẹ nhàng dán lên mu bàn tay cậu, vuốt lên, nắm lấy tay cậu, hơi hơi dùng sức để cố định băng keo cá nhân lại Lặp lại động tác ấy vài lần, cuối cùng anh ta vẫn phải buông tay cậu ra “Bữa tối, em muốn ăn gì?” Cảnh Triệt buông tay cậu ra và đứng lên: “Hôm nay anh sẽ làm bữa tối” “...” Quý Quân Tuyết vẫn còn do dự chuyên nên đi hay không Nhưng nhìn thấy tình trạng của anh cảnh Triệt như vậy, cậu lại không yên lòng Có5lẽ chờ anh Cảnh Triệt tìm được bạn gái rồi, cậu lại đi cũng không muộn Nghĩ đến đây, khóe miệng Quý Quân Tuyết cong lên, một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời xuất hiện. “Vậy ăn gà rán đi!” “...” Gà rán? Bít tết thì cảnh Triệt còn làm được, còn gà rán thì có chút khó khăn. “Được! Hôm nay em có bài tập về nhà không? Em đi làm bài, anh đi làm bữa tối.” Nói xong, Cảnh Triệt xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng, sợ nếu nói thêm gì nữa là Quý Quân Tuyết sẽ lại nhắc đến chuyện dọn đi vậy Thể là Quý Quân Tuyết lại không dọn đi được Quý Quân Tuyết xuống dưới tầng lấy USB trong cặp sách rồi trở lại phòng làm bài tập Bài tập hôm nay, giáo viên muốn họ thiết kế 3D Nhưng3phần mềm 3D thì Quý Quân Tuyết thao tác không được thuần thục, loay hoay trước máy tính hồi lâu vẫn chưa làm xong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 1282: Lưu lại làm kỷ niệm
Chương 1282: Lưu lại làm kỷ niệm